Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2025

Ở cữ 8 ngày, chồng tôi trốn đi du lịch, tôi khiến cả nhà chồng sụp đổ

 Hết ngày ở cữ thứ 8, tôi nhận được WeChat của chồng, Lục Xuyên, báo là cơ quan có việc gấp, phải đi công tác một thời gian.



Chẳng bao lâu sau anh chuyển cho tôi 3.000 tệ, dặn tôi giữ gìn sức khỏe.


Tôi tức mà bất lực.


Vài ngày sau, em họ gửi cho tôi một đoạn video ngắn — một vlogger phỏng vấn ngẫu nhiên khách du lịch tự lái trên tuyến đường Tứ Xuyên—Tây Tạng.


Trong video, Lục Xuyên cười rất vui: “Rất thích nơi này, tuyến Tứ Xuyên—Tây Tạng thực sự là chỗ để thư giãn.”


Mẹ chồng và em chồng đứng phía sau anh, cười rạng rỡ hơn lúc nào hết.


Tôi giả vờ không biết.


Hết thời gian ở cữ, tôi vội dẫn con về quê, còn bán đi căn nhà đã cưới.


Nếu anh thích đi “thư giãn tinh thần” thì cứ thư giãn thoả thích đi!


 

 

 

1.


Chuyện Lục Xuyên làm với tôi chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.


Lúc nhìn thấy video, tôi cảm thấy như toàn thân bốc lửa.


Giận dữ, buồn bã đan xen, quấn chặt tôi như một tấm lưới dày.


Ngoài cửa, trăng khuyết như cái móc, tỏa ánh vàng mỏng.


Một tia sáng rọi lên gương mặt hồng hào của con gái, hiện ra vẻ yên bình, thanh tĩnh.


Tôi đã từng định gọi điện truy vấn, mắng chồng một trận cho đã.


Nhưng khi lý trí trở lại, một giọng nói trong đầu bảo rằng không nên làm thế.


Tôi ngồi im, nước mắt tự nhiên tuôn rơi.


Nhà vắng lặng, chỉ còn tôi và con.


Tã lót đầy trong thùng rác, quần áo chất trong máy giặt.


Cả ngày, tôi đã cho con bú bảy, tám lần, nhiều lần phải dỗ con khóc.


Từ sáng tới giờ tôi chỉ ăn đúng một suất đồ ăn giao tận nhà.


Tôi lại mở điện thoại, nhìn vào ví lẻ — vẫn còn 33134.5 mao. Ba vạn là của tôi, mấy đồng lẻ kia là anh cho, thật mỉa mai.


Lúc này Lục Xuyên lại gửi tin nhắn: “Sao rồi vợ, con gái ngoan chứ! Hay em mở video cho anh xem?”


Tôi cố gắng nén cơn thịnh nộ muốn xé toang anh rồi chạm tay vào màn hình.


“Tạm đừng mở, tôi vừa cho con bú xong, con ngủ rồi. Công tác mệt không?” tôi trả lời.


Qua màn hình tôi cảm nhận được anh thở phào nhẹ nhõm: “Vì hạnh phúc của vợ con, đương nhiên không mệt! À mẹ tớ bảo bảo hiểm sắp hết hạn, em tiện liên lạc thử bạn em xem cách gia hạn được không, tiền em tạm ứng, đến lúc lĩnh lương anh hoàn. Yêu em nhé!”


Ha ha.


Tạm ứng — suốt thời gian chung sống, tôi bỏ tiền lo cho nhà chồng bao nhiêu lần mà chưa thấy hoàn lại lần nào.


2.


Tối tám giờ, con ngủ rồi. Tôi không kìm được, mở Douyin xem.


Tôi chưa từng biết Lục Xuyên có một tài khoản mà tôi không hề hay biết.


Tài khoản đó có hơn hai mươi nghìn follower.


Lúc đầu tôi cố tự lừa mình: có thể video đó là của năm trước?


Nhưng tôi lật đi lật lại, chiếc áo anh mặc không thể giả được.


Chiếc áo khoác kaki chống gió ấy là tôi mới mua cho anh tháng trước — tôi không thể nhầm được.


Anh chỉ follow một người, nhưng danh sách follow khóa, tôi không xem được.


Đến chín giờ rưỡi, anh đăng tiếp: “Đến thăm nhà người Tạng, gặp một cô Dzoma, xinh lắm, vừa duyên vừa trí thức.”


Có người bình luận: “Cái ông vlogger này, có xinh thật không? Chụp ảnh lên cho xem.”


Anh trả một biểu tượng cười mỉm, vài phút sau ảnh được up lên.


Trong ảnh cô gái mặc trang phục Tạng, đang nhảy múa; có vẻ họ tham gia hoạt động thăm nhà dân.


Góc ảnh là mẹ chồng và em chồng đang ăn uống say sưa.


Tôi tự tra cứu tài khoản của anh một cách tự hại; thấy anh dường như thật sự hứng thú với chuyến đi này.


Trong mắt mọi người, Lục Xuyên là người đứng đắn: ăn mặc bình thường, không hút thuốc không uống rượu, sở thích duy nhất có lẽ là câu cá.


Bạn bè có khó khăn là anh giúp ngay, cả tiền lẫn công sức đều sẵn sàng.


Ít nhất theo hiểu biết của tôi, anh không phải kiểu người đi khoe những trò vui cợt thiếu đứng đắn lên mạng.


Tôi hít một hơi dài, rồi lập một tài khoản phụ.


Mua một phần mềm đổi IP.


Mười phút sau, một nick được chăm chút kỹ lưỡng xuất hiện.


3


Tôi thử nhấn thích video mới nhất của Lục Xuyên.


Sau đó, tôi để lại một bình luận: 【Ngưỡng mộ quá! Tháng sau tôi cũng định dẫn mẹ tới đây, chủ kênh có chia sẻ lịch trình không?】


Lục Xuyên không phản hồi.


Tôi thầm thở phào.


Thế nhưng chưa đến mấy phút, anh ta lại gửi tin nhắn riêng cho tôi.


Sau một lời đáp ngắn gọn, anh ta chia sẻ cho tôi mấy video và cả đường dẫn đặt vé máy bay.


【Chào bro! Thật ra tôi cũng không có lịch trình cụ thể gì đâu, toàn là coi mấy cái này rồi tự mày mò. Cậu xem trước đi, có gì không hiểu cứ hỏi tôi nhé.】


Tôi gửi lại một icon cười mỉm và một câu cảm ơn.


Tôi không vội vàng gặng hỏi, nóng vội quá lại hỏng chuyện.


Con gái ngủ rất ngoan, tôi đầu óc quay cuồng, chỉ có ngắm nhìn gương mặt yên bình của con mới khiến tôi cảm thấy tĩnh lại một chút.


Tôi lướt tiếp video của Lục Xuyên, trong một clip, tôi tìm được tài khoản của em chồng.


Ngoài dự đoán, em chồng tôi lại là một beauty blogger nho nhỏ.


Video mới nhất của cô ta là quay trong phòng khách sạn, mặc bộ đồ dân tộc Tạng, đang trang điểm.


“Chuẩn bị chụp ảnh nghệ thuật nè! Anh trai tài trợ hết đó nha! Các cưng, chờ xem ảnh thành phẩm của tui nha!”


Tôi và em chồng vốn chẳng thân thiết, thậm chí hơi căng thẳng.


Tên cô ta là Lục Lộ, cực kỳ dính Lục Xuyên.


Từ lần đầu tôi về ra mắt nhà chồng cho đến khi cưới, những trò mè nheo của Lục Lộ có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.


Nhưng chịu không nổi là cha mẹ chồng lại cưng chiều, thiên vị cô ta đến quá quắt.


Nên lần nào giao chiến tôi cũng thua không ngóc đầu dậy nổi.


Tôi vẫn nhớ rõ, hôm cưới, cô ta cố tình đổi chén trà tôi phải uống thành trà khổ đinh.


Tôi suýt nữa nôn ra tại chỗ, nhưng vì khách khứa đông đủ, đành nhịn để hoàn thành nghi lễ.


Sau đó tôi tìm Lục Xuyên đối chất, anh ta lại nhẹ hều nói: “Dâu mới uống khổ đinh trà có nghĩa là chịu được khổ, là điềm tốt đó, em đừng chấp Lộ Lộ làm gì.”


Những chuyện cũ, nhớ lại chỉ thấy tê tái.


Càng nhớ, tim càng lạnh.


4


Còn hơn mười ngày nữa mới hết cữ, nhưng tôi đã có quá nhiều chuyện phải lo.


Và thái độ của tôi với tất cả những việc này cũng dần thay đổi.


Một cuộc hôn nhân nhạt như nước ốc, thật sự chẳng còn gì thú vị.


Em họ gọi tôi mấy lần, sợ tôi giận, còn hối hận vì đã gửi video.


“Chị, em xin lỗi, em không nên gửi mấy cái đó cho chị lúc này, ba em mắng em te tua luôn rồi.”


“Không sao, chị còn phải cảm ơn em đấy.”


Cô ấy gõ chữ khá lâu, vài phút sau mới nhắn tiếp:


“Vậy chị định làm gì tiếp theo?”


Làm gì tiếp theo?


Người bình thường chắc sẽ làm ầm lên, rồi lại thỏa hiệp, cho qua.


Nhưng với tôi, chẳng dễ như vậy.


Nhiều người bảo tôi hiền lành đến mềm yếu.


Thật ra tôi chỉ là kiểu người chậm nóng.


Thêm vào đó, từ nhỏ đến lớn sống trong môi trường khá đơn thuần, chưa từng trải qua sóng gió gì lớn.


Nên luôn giữ được tâm thái bình lặng.


Tôi không có ham muốn vật chất cao, cũng không coi trọng tiền bạc lắm.


Đó cũng là lý do mà tôi và Lục Xuyên sống yên ổn được hai năm sau khi kết hôn.


Chúng tôi quen nhau qua mai mối, tình cảm vốn không sâu.


Nhưng không sâu không có nghĩa là không có.


Trong mắt tôi, tôi đã đối xử với Lục Xuyên hết mức có thể.


Lục Xuyên học xong thạc sĩ thì đi làm ở ngoài nhiều năm, sau dịch, công ty anh ta phá sản, đúng lúc ba mươi tuổi thì thi đậu công chức ở huyện.


Tôi quen anh ta khi anh vẫn đang vật lộn ở cơ sở.


Giờ thì làm công chức ở một thị trấn nhỏ, miễn cưỡng gọi là “nhỏ lãnh đạo”, lương chẳng cao, quyền cũng chẳng có.


Tôi hay trêu anh là “chân chạy vặt”, đủ để khiến anh im bặt cả buổi.


Nhưng tôi không hiểu sao anh lại giận, vì xét cho cùng, IQ thì anh có, nhưng EQ thì hơi kém.


Lên cơ quan, lúc nào cũng lấy bằng cấp cao ra tự hào, coi thường đám lãnh đạo tốt nghiệp dưới đại học thời xưa, bảo họ ăn may theo thời thế.


Lần nào anh than phiền sếp khó tính, công việc khó làm, tôi đều an ủi.


Sau khi đính hôn, đúng lúc sếp của anh có con gái bị u mạch máu.


Tôi có một khách quen, anh trai chị ấy làm trưởng khoa nhi ở một bệnh viện lớn Bắc Kinh.


Tôi đi nhờ vả, còn tặng khách nửa năm thẻ VIP, giúp bên kia giảm được bao nhiêu thủ tục.


Ca mổ rất thành công.


Con gái sếp hồi phục rồi, còn định mời tôi ăn một bữa, nhưng Lục Xuyên từ chối:


“Vợ tôi không giỏi ăn nói, khỏi phải mời ăn.”


Mãi sau tôi mới biết, hôm đó anh ta đưa em chồng và bạn trai của cô ta đi thay tôi, còn lấy đó để “gây ấn tượng lớn”.


Về tôi hỏi, anh ta đáp:


“Bạn trai của Lộ Lộ làm hợp đồng thời vụ ở đơn vị đó bao năm rồi, tôi nghĩ xem có giúp được gì không, giúp được thì cậu ta có thể lên chính thức. Như vậy Lộ Lộ cũng sớm ổn định kết hôn.”


Lúc đó tôi tức, nhưng cũng không dám tính toán gì nhiều.


Thứ nhất là vì tôi không làm lớn chuyện được.


Thứ hai là với cái đầu của Lục Xuyên, anh ta chẳng thể nào hiểu được tôi giận cái gì.


Kết quả là bạn trai Lục Lộ vẫn không được lên biên chế.


Khi đó cô ta còn châm chọc tôi:


“Có bản lĩnh thì chị cũng quen biết mấy lãnh đạo lớn lớn đi, mấy cái chức nhỏ vớ vẩn chẳng được tích sự gì đâu!”


Mà tôi không hiểu, bạn trai cô ta không được lên chính thức thì liên quan quái gì đến tôi?


5


Tôi chụp căn nhà cưới một vòng 360 độ rồi gửi cho môi giới.


Căn nhà này là tôi mua trước hôn nhân, trả toàn bộ bằng tiền mặt.


Hồi yêu Lục Xuyên, anh ta nói mình đã có sẵn nhà cưới.


Kết quả sau này tôi mới biết, căn đó do Lục Lộ đang ở, viện lý do là gần công ty cô ta.


Sau khi đính hôn, tôi từng nghiêm túc nói chuyện về chuyện này, suýt nữa thì cãi nhau một trận.


Cách giải quyết cuối cùng là, bố mẹ chồng đứng ra quyết định để Lục Lộ trả tiền thuê cho Lục Xuyên theo giá thị trường mỗi tháng: 1.200 tệ.


Nhưng số tiền đó, có trả thật hay không, giờ nghĩ lại, chắc chỉ Lục Xuyên và người nhà anh ta biết.


Tôi bỗng bật cười thành tiếng, trong đêm khuya yên tĩnh nghe thật chói tai.


Chắc cảm thấy mình đúng là một con ngốc trọn vẹn.


Trước khi cưới, tôi cũng là một phụ nữ vui vẻ lạc quan.


Tôi tự kinh doanh một tiệm dưỡng sinh Đông y, quy mô không lớn không nhỏ, khách hàng ổn định.


Nhưng trong mắt nhà họ Lục, điều đó chẳng đáng để họ xem trọng.


Họ cảm thấy tôi chỉ học trung cấp y, bằng cấp không xứng với con trai họ.


Lục Xuyên là công chức, mà trong nhận thức hạn hẹp của họ, đó không phải là công việc – mà là “lên tiên rồi”!


Hai hôm nay tỉnh táo lại, tôi cứ nghĩ mãi – tôi bị dở người à?


Tại sao không vào trung tâm dưỡng sinh mà lại tin lời mẹ chồng sẽ đến chăm tôi ở cữ?


Tại sao sau khi Lục Xuyên đi rồi tôi không thuê bảo mẫu?


Tôi đâu phải không có tiền!


 

 

 

 

 

Sau khi đầu óc thông suốt, mọi việc cứ thế mà trôi chảy.


Hôm sau, bảo mẫu và người giúp việc theo giờ đều đã sẵn sàng.


Tôi cũng chính thức bắt đầu hành động.


Trước hết, tôi dùng tài khoản phụ để trò chuyện với Lục Xuyên, hỏi han mấy chuyện du lịch.


Không biết là đầu óc anh ta quá chậm hay tôi giả vờ quá giỏi.


Chỉ vài hôm sau, anh ta đã nói chuyện như tuôn hạt đậu, càng nói càng hăng.


【Anh bạn, nếu cậu chưa cưới thì nên tranh thủ hẹn hò vài cô đi. Đừng tưởng cứ có vào miệng là ngon.】


【Phải chọn môn đăng hộ đối, vợ tôi bằng cấp thua tôi cả vài bậc, hai đứa chẳng có tí gì để nói chuyện.】


【Kết hôn sinh con mệt chết đi được, cậu không biết đâu, cứ nghe tiếng con khóc là tôi muốn nổ tung. Nếu không vì đứa bé là con ruột, tôi thật muốn bóp chết nó luôn cho xong!】


Tôi gắng nhịn cơn giận đang sôi lên, nhắn lại:


【Vãi nồi ông bạn! Sao ông học thạc sĩ mà lại lấy cô học trung cấp thế? Chênh lệch thế cơ mà!】


Lục Xuyên gửi một đoạn ghi âm:


“Ui giời, đừng nhắc nữa! Tôi trước giờ chưa từng yêu ai, thi đỗ công chức thì cũng ba mươi rồi! Cả nhà hối thúc tôi cưới, nên đi xem mắt, rồi dính luôn!”


“Nhưng mà vợ tôi cũng có một điểm tốt.”


Tôi dừng tay lại, nhắn tiếp:


【Điểm gì?】


“Có tiền! Cô ta mở tiệm Đông y đấy, mà ông không biết đâu, mấy cái trò bịp bợm giang hồ như thế mà một năm cô ta cũng kiếm mấy chục vạn! Nếu ly hôn thật, tài sản chung chắc tôi cũng được chia một mớ!”


Tôi gửi lại một icon cười “ha ha”.


Nhưng trong lòng, có cả vạn con ngựa điên gào chạy qua.


Xúc phạm tôi, xúc phạm nghề của tôi – đều là điều không thể tha thứ.


Tiệm Đông y của tôi có giấy phép đầy đủ, cụ cố tôi đời trước vốn là danh y.


Tôi học hành đàng hoàng, chưa từng lười biếng.


Hai bác sĩ trấn giữ tại tiệm, một người là bác sĩ Đông y nghỉ hưu chính quy, người kia là tôi trả lương cao mời từ tỉnh thành về – hành nghề đã sáu, bảy năm.


Ngoài ra, tầng hai của tiệm còn có dịch vụ xoa bóp trị liệu.


Bất kỳ người nào làm cũng đều có kinh nghiệm hơn bảy năm.


Đây mà là “giang hồ bịp bợm”?


Tôi vẫn tiếp tục giả vờ hỏi han:


【Vợ ông vừa mới sinh con, mà ông đi du lịch được, cô ấy chịu à?】


【Xì! Nói thật chứ ai mà chịu! Tôi bảo là đi công tác, còn chuyển cho cô ta ba ngàn tệ, không thì làm sao tôi được thong dong thế này!】


【Thế ông không sợ bị vợ phát hiện à? Tôi mà như ông, còn phải xin phép vợ cả năm trời mới dám đưa mẹ đi chơi.】


Lục Xuyên lại gửi giọng:


“Tôi sợ gì cô ta? Tôi học thạc sĩ + công chức, hai cái buff cộng lại rồi.


Cô ta tốt nghiệp trung cấp y, vốn là cưới cao đấy chứ.


Mà cô ta ngoan ngoãn, bố mẹ vợ lại quý tôi, đến khi cô ta muốn ly hôn, chắc bố mẹ ruột cũng phải đánh gãy chân cô ta!”


Tôi cầm điện thoại, tay đã run lên vì tức, mà anh ta ở đầu bên kia vẫn càng lúc càng đắc ý.


“Người một nhà thì mãi là người một nhà! Hơn nữa tôi không hút thuốc không uống rượu, không chơi bời lăng nhăng, cũng không ngoại tình, đối xử với cô ta một lòng một dạ, cô ta có gì mà không hài lòng?”


Anh ta gửi thêm bảy tám đoạn giọng nói nữa, nhưng tôi chẳng thèm nghe.


Nghe tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì.


6


Buổi tối, bảo mẫu ngủ cùng con, tôi uống một viên melatonin, rất nhanh liền chìm vào giấc mộng.


Trong mơ, tôi như quay lại thời điểm mới quen Lục Xuyên.


Anh ta nho nhã, hơi khô khan, đúng kiểu đàn ông thẳng truyền thống.


Ban đầu nói với tôi một câu thôi cũng đỏ mặt.


Nửa năm sau khi yêu nhau, chúng tôi gặp bố mẹ hai bên.


Khi đó bố mẹ anh ta vốn không hài lòng, nhưng sau khi nghe về thu nhập của tôi thì liên tục gật đầu:


“Tuổi trẻ tài cao! Giờ con gái đúng là giỏi thật!”


Chỉ có em chồng là khinh khỉnh với tôi.


Trên bàn ăn, lúc tôi kể hồi tốt nghiệp đại học có thực tập ở một cơ sở Đông y nọ, cô ta rất vô lễ ngắt lời:


“Chị dâu! Chị học cao đẳng mà, thế cũng gọi là đại học hả?”


Tôi bị sự thù địch vô cớ ấy làm sững người:


“Đại học cao đẳng, đại học chính quy thì vẫn đều là đại học mà?”


Lục Lộ cười khinh:


“Ờ đúng đúng đúng! Học cao đẳng đều là người giỏi cả!”


Nói xong còn che miệng cười.


Lúc đó bố mẹ chồng tôi cũng chỉ象徵性敲了敲 bàn, nhắc nhở Lục Lộ lấy lệ.


Lục Xuyên thì suýt nữa nhảy dựng lên đòi đánh cô ta.


Tôi từng vì chuyện này mà chia tay với Lục Xuyên một lần, anh ta kiên trì theo đuổi tôi suốt hơn ba tháng.


Về sau bố mẹ tôi khuyên:


“Chẳng có chị dâu em chồng nào hợp nhau được cả, con lấy chồng là lấy Lục Xuyên chứ có phải lấy em nó đâu, chia tay chẳng phải đúng ý nó rồi à?”


Khi tôi và Lục Xuyên cưới nhau, anh ta lo liệu từng việc nhỏ.


Đến đôi giày đi trong lễ cưới cũng là anh ta nhờ người đặt riêng từ Thượng Hải.


Lúc mang thai, thậm chí móng chân tôi cũng là anh ta cắt cho.


Đến cả bạn thân tôi cũng từng khen anh ta.


Nhưng nếu gạt hết làn sương mù ra mà nhìn cho rõ, thì những thứ tử tế nhỏ nhặt ấy chẳng qua chỉ là mồi nhử cuối cùng trước khi con cá mắc câu mà thôi.


Trên mạng có một câu hỏi rất nổi tiếng:


“Đàn ông có thể giả vờ tốt bao lâu?”


Phía dưới có rất nhiều bình luận trả lời:


“Sau khi vợ sinh con.”


Tiền bối quả nhiên không lừa tôi.


Tôi chỉ biết, sau khi sinh con, nội tiết tụt mạnh khiến tâm trạng tôi cực kỳ bất ổn.


Tôi khó chịu, Lục Xuyên còn khó chịu hơn.


Mới xuất viện ba ngày, anh ta đã bắt đầu càu nhàu.


Cằn nhằn rằng ban đêm bị tiếng khóc của con làm mất ngủ, cằn nhằn rằng pha sữa – thay tã quá phiền phức, chiếm mất một tiếng chơi game mỗi ngày của anh ta.


Có lần con gái ị, anh ta nói giọng đầy ghét bỏ:


“Hôi quá! Chăm con sao mệt thế nhỉ? Mệt hơn đi làm luôn đấy!”


Anh ta hứa chắc như đinh đóng cột rằng mẹ anh sẽ đến trông cháu, bà nội chăm cháu mới yên tâm.


Kết quả, mẹ chồng tôi chỉ tới “giúp” được vài ngày lấy lệ.


Vài ngày đó chẳng khác nào thị sát và ra lệnh từ trên cao.


“Cô bế thế sai rồi!”


“Không đủ sữa đúng không?”


“Thời chúng tôi làm gì được chiều như các cô giờ.”


Lục Lộ khi đó đứng bên cạnh, nửa cười nửa không nhìn tôi:


“Ối chị dâu à, chị phải tranh thủ giảm cân đi nha, cái 🐻 của chị xệ hết rồi kìa!”


Từng câu từng chữ như dao cắt vào dây thần kinh vốn đã nhạy cảm của tôi.


Tôi cãi nhau to với cô ta, mẹ chồng thiên vị, kéo Lục Lộ đi luôn.


Bà ta nói:


“Tôi thật không hiểu cô lấy đâu ra cái gan để hống hách thế này, tưởng mình sinh được công chúa chắc?”


Sau trận cãi nhau đó, tôi còn tự dằn vặt xem có phải mình quá nhạy cảm không, tự hành hạ bản thân suốt một thời gian dài.


Nhưng giờ thì khác rồi.


Nhìn thấy Lục Xuyên phấn khích đăng video du lịch trên Douyin, thử hết trò này tới trò kia.


Tôi chỉ nghĩ:


Sao anh ta không chết luôn đi?


7


Hôm sau, môi giới nhắn cho tôi, nói có một khách hàng ưng ý căn nhà cưới.


Cô ấy là người được điều động đến đây công tác, cần thuê dài hạn năm năm, nếu được thì hôm sau sẽ ký hợp đồng luôn.


Tôi chỉ nhắn lại một chữ: “Được.”


Sau đó, tôi mở khung trò chuyện với luật sư, hẹn chị ấy chiều đến nhà bàn chi tiết.


Xong hết mọi việc, tôi nằm xuống ngủ tiếp.


Sáng sớm hôm sau, Lục Xuyên lại gửi tin.


【Anh đi công tác có mua quà cho em.】


Trong ảnh là một đôi hoa tai mang đậm phong cách dân tộc Tạng.


Tôi khẽ bật cười khinh.


Nếu hôm qua không xem vlog của Lục Lộ, tôi còn không biết đôi hoa tai này là quà tặng kèm khi mua đồ trang sức phong Tạng.


Trải qua khoảng thời gian “cai nghiện” này, giờ thấy tin nhắn hay nhớ đến gương mặt Lục Xuyên, lòng tôi đã bình lặng như mặt hồ.


Xã hội này nhịp sống nhanh, chẳng ai đi ngược lại với đồng tiền.


Người thuê là một phụ nữ ngoài bốn mươi, rất dứt khoát.


Chuyển khoản trong ngày, ký hợp đồng trong ngày, mọi việc đều trôi chảy.


Tôi miễn cho cô ấy nửa năm tiền thuê, đổi lại cô đồng ý để tôi dọn ra trong ba ngày.


Ba ngày đó, Lục Xuyên không liên lạc, tôi cũng không xem Douyin của anh ta.


Sau khi làm xong mọi thủ tục, tôi nhờ bạn thân và em họ đưa về nhà bố mẹ đẻ.


Người thuê vào ở thuận lợi, tôi rời đi suôn sẻ.


Tôi thật sự rất mong chờ —


Lúc Lục Xuyên về sẽ “ngạc nhiên” đến mức nào.


8


Trên đường về, bạn thân và em họ liên tục tìm cách chuyển hướng sự chú ý của tôi.


Tới khi tôi ba lần khẳng định tâm trạng mình rất tốt, họ mới chịu yên tâm phần nào.


Nhưng về đến nhà, sắc mặt mẹ tôi không mấy dễ coi.


Em họ liền tìm cách hoà giải:


“Dì à! Dì chưa biết đâu, anh rể quá đáng thế nào ấy! Dì đừng vội mắng chị em, không là con méc ba con đó!”


Mẹ tôi hừ một tiếng, giật lấy đứa nhỏ:


“Tôi chả hiểu cô làm ầm lên cái gì nữa!”


Ba tôi thì không nói gì, chỉ thở dài:


“Về nhà rồi tính.”


Phòng tôi lộn xộn, cứ như có người ở.


Mẹ tôi thở phào giải thích:


“Con lâu không về, phòng này để em con với vợ nó ở tạm, gần công ty bọn nó. Mà này, con định ở bao lâu? Mẹ nói này, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa…”


Tôi đưa tay ra hiệu mẹ đừng nói nữa.


Nhưng mẹ lại càng hăng:


“Sao nào? Thấy mẹ phiền à? Nói cho con biết nhé, Trần Luyến! Con thi đại học còn chẳng đỗ chính quy, may mắn mới lấy được thằng học cao lại làm công chức, mà giờ còn không biết quý! Nó chỉ đi chơi tí thôi mà làm gì ghê gớm thế? Đàn ông áp lực, ra ngoài giải khuây không phải chuyện bình thường à? Nó học cao, sau này kiểu gì chẳng được điều về huyện! Con mà làm mất cậu rể quý như thế, mẹ không tha đâu!”


Từng câu từng chữ, như sợi dây thừng ngâm nước, mềm oặt nhưng quấn chặt lấy người ta, ngột ngạt không lối thoát.


Nhiều khi, những lời lẽ mềm mại mới là thứ sắc nhọn nhất.


Ba tôi lúc này bước nhanh lại:


“Thôi đi, nói ít thôi!”


“Ý bố mẹ là, con nên coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cãi xong rồi lại quay về tiếp tục?”


“Chứ còn sao nữa? Biết điểm dừng đi! Lẽ nào con thật sự vì mấy chuyện vặt mà đòi ly hôn? Cả đời con chẳng ra gì, giờ mới kiếm được thằng chồng coi được một chút, con mà làm mất thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa!”


Tôi chống tay lên bàn ăn, suýt bật cười thành tiếng.


“Mẹ à, thu nhập một năm của con bằng Lục Xuyên mười năm cộng lại. Tại sao mẹ cứ nghĩ con thua kém Lục Xuyên?”


Mẹ tôi như bị nghẹn, nhưng rất nhanh phản ứng lại:


“Làm ăn buôn bán mà so với người ăn lương nhà nước? Nó là cơm sắt áo gạo nhà nước đấy! Còn cái tiệm của con, ai biết mai kia có đóng cửa không!”


Tôi đứng yên, không trả lời.


Không khí cứng ngắc như đông cứng lại, căng thẳng nghẹt thở.


Tôi thật sự mệt.


Mệt hơn cả lúc phát hiện Lục Xuyên lén đi du lịch.


 

 

 

 

 

 

9


Bố mẹ tôi chưa bao giờ là chỗ dựa vững chắc của tôi.


Càng không thể là hậu thuẫn.


Tôi chỉ suy nghĩ mười giây, rồi đưa ra quyết định:


“Con xin lỗi mẹ! Con biết mẹ là vì con tốt, nhưng lần này bố mẹ phải đứng về phía con. Con nhất định phải cho Lục Xuyên một bài học, không thì nhà họ vẫn sẽ cứ vênh váo ngạo mạn.”


Sắc mặt mẹ tôi dịu lại thấy rõ.


“Haiz… cha mẹ thiên hạ đều thương con, bọn ta cũng là vì muốn tốt cho con thôi.”


“Vâng, bố mẹ tốt ạ, nhưng bố mẹ đừng nói gì với ai vội. Con muốn để Lục Xuyên tự đến xin lỗi, tự đến đón con về. Nếu không, chuyến về nhà này coi như uổng phí.”


Bố mẹ rời khỏi phòng, tôi vừa hay nhận được điện thoại của người thuê nhà.


Tôi nghe máy:


“Chào cô Lý! Căn nhà có chuyện gì sao ạ?”


“Không, không! Nhà rất ổn, chỉ là hôm nay tôi dọn dẹp định thay rèm cửa, thì phát hiện sau hộp điện có một cái hộp nhỏ. Cô xem có phải đồ cô để quên không?”


“Cái hộp nhỏ?”


Tôi thấy lạ, mình chẳng để lại thứ gì ở nhà cả.


“Cái hộp này nhỏ lắm, hay là tôi chụp ảnh gửi cô xem nhé? Nếu là của cô, tôi gọi chuyển phát nhanh gửi qua?”


“Được, phiền cô nhé, cô Lý.”


10


Hôm sau, bưu kiện được giao đến tận cửa.


Đó là một chiếc hộp kim loại nhỏ, dài chừng tám phân, kiểu cổ điển, trên có gắn ổ khóa mã số mini.


Tôi thử vài mật khẩu thường dùng của Lục Xuyên, không mở được.


Em họ tôi tính nóng ruột, lập tức đi lấy đồ nghề:


“Chà, giấu kỹ thế này, chẳng lẽ là thứ không tiện cho ai thấy à?”


Tôi lại thử sinh nhật của Lục Xuyên — chiếc hộp bật mở.


Bên trong không có thư tình, cũng chẳng có kỷ vật, chỉ có một chiếc USB màu đen bình thường.


Tim tôi bỗng nặng trĩu.


Tay run run, tôi cắm USB vào máy tính.


Khi cửa sổ thư mục bật lên, tôi có cảm giác như mình vừa mở ra chiếc hộp Pandora.


Đây là một USB dung lượng 1TB, bên trong đầy ắp thư mục — phần lớn là tài liệu công việc và dữ liệu trò chơi của Lục Xuyên.


Tôi liếc qua rồi định bỏ qua.


Nhưng nghĩ lại, cảm giác có gì đó sai sai.


Thứ bình thường như thế, sao lại cần giấu kín trong hộp có khóa?


Tôi bắt đầu mở từng thư mục, xem từng cái một — như thể nếu không tìm ra thứ gì đó thì sẽ chẳng thể yên lòng.


Sau nửa tiếng, tôi mới phát hiện một thư mục rất nhỏ, trông chẳng đáng chú ý.


Trong đó chỉ có vài bản ghi công việc, chẳng có gì khả nghi.


Nhưng tiếp tục kiểm tra, tôi lại thấy một tệp có tên “Ghi chép đầu tư”.


Bên trong ghi lại toàn bộ dòng tiền của Lục Xuyên — từ trước khi cưới cho đến sau khi tôi sinh con.


Nhìn bảng số trên màn hình, lòng tôi lạnh buốt.


Hai năm trước, anh ta từng nói giúp bạn mượn tôi hai trăm ngàn, thực ra là lấy để mua xe cho em gái.


Bảo sao tôi hỏi mãi mà anh ta luôn lảng tránh.


Tiền thuê nhà em gái trả hàng năm, cuối năm anh ta đều chuyển lại hết cho mẹ chồng.


……


Tôi tiếp tục tìm, phát hiện một thư mục ẩn.


Bên trong chỉ có một tệp duy nhất — tên là 《Sổ tay thuần hóa》.


Tò mò khiến tôi mở nó ra.


“Chị sao thế? Mặt trắng bệch vậy?”


Em họ ghé lại xem, vừa thấy nội dung trên màn hình liền hét lên:


“Cái quái gì thế này! Cái này còn là người à!”


Tai tôi ù đi, đầu trống rỗng.


Tôi với tay định lưu tệp lại, nhưng ngón tay run đến mức không thể nhấp chuột lần thứ hai.


Cả người tôi lạnh ngắt — như thể từng tế bào trong cơ thể đều bị đông cứng lại.


11


Dòng đầu tiên trong tập tin viết rõ ràng:


【Mục tiêu: Trần Luyến. Chu kỳ thuần hóa: dài hạn. Logic cốt lõi: Lợi dụng tính cách mềm yếu, coi trọng gia đình, tự ti vì bằng cấp của cô ta, từng bước khống chế.】


Kéo xuống, từng dòng đều được ghi chi tiết, giống hệt một bản báo cáo thí nghiệm.


【Điều kiện xem mắt: tốt nghiệp trung cấp y, ngưỡng mộ học vị thạc sĩ của tôi; thu nhập từ tiệm Đông y cao, cần che giấu sự khinh miệt với nghề đó, giả vờ tôn trọng.】


【Vấn đề nhà cưới: Lục Lộ không chịu dọn đi. Đối sách: để bố mẹ gây áp lực, dùng “tiền thuê” để xoa dịu, tiền thuê không nhập vào tài khoản chung.】


【Chuyện con gái lãnh đạo đi chữa bệnh: mượn quan hệ của cô ta để mở rộng mối, cho bạn trai Lục Lộ xuất hiện, sau đó dùng lý do “vì gia đình” để lấp liếm, cô ta sẽ không truy cứu.】


【Thời kỳ sau sinh – giai đoạn then chốt của quá trình thuần hóa. Đối sách: than vãn chuyện chăm con mệt, khiến cô ta thấy tội lỗi; lấy cớ “đi công tác” để trốn đi, chuyển 3.000 tệ để thử giới hạn.】


【Kế hoạch tiếp theo: nếu cô ta không phản ứng, thì giành quyền kiểm soát doanh thu tiệm Đông y, dần dần chuyển tài sản; nếu phản kháng, sẽ liên kết với bố mẹ cô ta gây áp lực.】


Tôi đóng tập tin, rút USB ra, đặt lại vào chiếc hộp kim loại, rồi nhanh chóng gửi trả lại cho người thuê.


12


Sau khi con gái ngủ, Lục Xuyên gọi đến.


Nhìn thấy tên anh ta trên màn hình, dạ dày tôi cuộn lên một cơn buồn nôn.


Tôi bắt máy, nhấn nút ghi âm:


“Alô?”


“Vợ ơi, con gái hôm nay thế nào? Có ngoan không? Quay một đoạn cho anh xem đi.”


Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta, cố tình đưa điện thoại ra xa, giả giọng đứt quãng:


“Alô? Alô? Tôi nghe không rõ lắm… Hình như tín hiệu kém, anh mở loa ngoài đi, tôi nghe cho rõ.”


Đầu bên kia lập tức mở loa.


“Giờ nghe rõ chưa?”


Giọng anh ta vang lên trong không gian trống trải, kèm theo tiếng gió nhẹ.


“Rõ rồi. Lục Xuyên, anh khỏi giả vờ quan tâm con nữa đi! Khi anh cùng em gái và mẹ mình đi tận hưởng, anh có từng nghĩ đến đứa con gái mới chào đời chưa?”


Bên kia im lặng.


Không có hoảng loạn, không có xin lỗi, cũng chẳng có tranh cãi.


Chỉ nghe thấy tiếng anh ta thở dài:


“Ra là em biết rồi à… Thật ra giấu em anh cũng mệt. Em yên tâm, anh sẽ sớm về.”


“Anh không cần về. Tốt nhất chết luôn ở ngoài đó đi. Tôi nhất định sẽ thu xác cho anh – với tư cách là goá phụ.”


Nói xong, tôi dập máy, lập tức chặn số.


Ngoài cửa sổ, đêm đen đặc quánh.


Trong lòng tôi, không còn một gợn sóng.


Ghê tởm.


Thật ghê tởm.


13


Khi Lục Xuyên về, tôi đã làm xong giấy khai sinh cho con.


Con mang họ tôi – tên là Trần Tri Hạ.


Đúng như tôi dự đoán, Lục Xuyên về thẳng căn nhà cưới trước.


Cô Lý – người thuê – kể lại, anh ta tức đến mức mặt xanh lè khi biết nhà đã cho thuê.


Anh ta quả nhiên còn hỏi cô ấy về cái hộp nhỏ sau hộp điện, và cô cũng đưa cho anh ta rồi.


Kết cục này tôi đã lường trước.


Chưa đầy nửa tiếng sau, điện thoại tôi đổ chuông – là mẹ chồng gọi, nhưng đầu dây lại là giọng của Lục Xuyên, hối hả:


“Luyến Luyến! Có chuyện gì vậy? Sao nhà của chúng ta lại thành của người khác? Em cho người ta thuê là sao? Đó là nhà cưới của chúng ta mà! Anh chỉ đi chơi với gia đình mấy ngày, có cần làm lớn chuyện đến thế không?”


Thấy tôi im lặng, anh ta thở dài, giọng dịu xuống:


“Luyến Luyến, coi như lần này anh sai, em cũng đã mắng anh rồi, vậy là hòa nhé?”


Tôi bật cười khẽ, giọng lạnh như dao:


“Lục Xuyên, anh đúng là còn trơ trẽn hơn tôi tưởng.”


Tôi đưa điện thoại ra xa một chút, giọng dửng dưng:


“Tôi đã gửi thỏa thuận ly hôn vào hộp thư của anh rồi, rảnh thì ký đi. Tốt nhất mai chúng ta cùng đến Cục Dân chính.”


14


Tối hôm đó, bố mẹ chồng dắt Lục Xuyên đến tận nhà.


Không giống như tôi tưởng — không có cãi vã, không có áp lực, mà là một rổ trái cây và mấy bịch đồ trẻ sơ sinh, nét mặt ai nấy đều tươi cười.


Vừa bước vào cửa, mẹ chồng đã nắm tay tôi:


“Luyến Luyến, con ủy khuất rồi. Chuyện này Lục Xuyên làm thật hồ đồ, chúng ta đã mắng nó một trận rồi. Mẹ còn tưởng là con đồng ý rồi nên mới dẫn cả nhà đi thư giãn mấy hôm!”


Bà ta thở dài rồi tiếp tục:


“Con trai mẹ áp lực công việc lớn, lại mệt mỏi. Chuyện chăm con vốn là việc của phụ nữ, nó có ở nhà cũng chỉ vướng tay vướng chân. Con vì con cái mà…”


Bố chồng tôi đứng bên chen lời:


“Phải đấy, người một nhà không nói hai lời. Nó đi chơi không nói với con là nó sai, nhưng con cũng hơi nóng, căn nhà cưới mà cũng lặng lẽ cho thuê? Dù sao đó cũng là tổ ấm của hai đứa.”


Bố mẹ tôi thấy tình hình vậy lập tức hùa vào xoa dịu:


“Thông gia nói đúng, Lục Xuyên biết lỗi là được rồi. Luyến Luyến, con cũng đừng cứng đầu quá.”


Ba tôi ngập ngừng, giọng nặng nề:


“Luyến Luyến, con có con nhỏ rồi, cũng cần một điểm tựa.”


Lục Xuyên thấy tình hình nghiêng về mình, vội chen lời:


“Luyến Luyến, em đánh anh, mắng anh cũng được, nhưng con thì vô tội, em đừng tùy hứng như vậy…”


Tôi nhìn cảnh cả nhà họ thay nhau lên sân khấu, lòng chỉ thấy lạnh tanh.


“Gọi là gì? Nóng nảy? Tùy hứng?”


Tôi rút tay về, giọng bình thản:


“Anh ta bỏ tôi và con lại, đi du lịch đúng ngày thứ tám sau sinh, thế là ‘ngớ ngẩn’? Tôi đem căn nhà cưới — căn tôi mua trước hôn nhân — đem cho thuê để xoay tiền mặt, là ‘nông nổi’? Tôi đòi ly hôn là ‘tùy hứng’?”


Nét cười trên mặt mẹ chồng cứng lại:


“Nói thế không được! Gọi là nhà của con? Tiền sửa sang nhà chẳng phải do nhà họ Lục bỏ ra?”


“Đúng rồi!”


 

 

 

 

 

Lục Lộ — im lặng từ nãy — đột ngột chen vào:


“Anh em chẳng phải chỉ dẫn tụi em đi chơi mấy ngày thôi sao? Chị làm quá lên làm gì! Nói trắng ra, chị thấy mình kiếm nhiều tiền, coi thường anh em lương thấp chứ gì. Nhưng chị đừng quên, chị chỉ là một hộ kinh doanh cá thể thôi!”


Câu đó như mồi châm lửa.


Mẹ tôi lập tức phản pháo:


“Cô nói thế là sao? Con gái tôi vì cái nhà này đã làm bao nhiêu thứ cô có biết không!”


Mẹ chồng không chịu yếu thế:


“Thế con trai tôi học thạc sĩ mà phải cưới con gái bà, vốn đã là chịu thiệt rồi. Con gái bà không cống hiến, chúng tôi mời nó về làm Thái hậu chắc?”


Cảnh tượng lập tức hỗn loạn.


Lục Xuyên phải hét lên cắt ngang:


“Im đi! Em mà còn nói chuyện kiểu đó với chị dâu thì dọn ra khỏi nhà ngay cho anh!”


Thấy tình thế đảo chiều, tôi cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.


“Anh trốn tránh trách nhiệm là kiểu trốn thế này à? Con còn đỏ hỏn, mấy người bỏ tôi ở nhà rồi kéo nhau đi chơi? Anh thử ra đường hỏi xem, nhà nào làm vậy?”


Vừa khóc tôi vừa “kể khổ”, tình thế lập tức lật ngược.


Cuối cùng, Lục Xuyên và bố mẹ chồng cúi đầu xin lỗi, Lục Xuyên chủ động nói sẽ lấy 200.000 tệ tiết kiệm đứng tên anh ta, chuyển hết vào tài khoản của con gái.


Hôm sau, tiền vừa về tài khoản, tôi cố nhịn cơn buồn nôn, ôm anh ta một cái, còn giả vờ như mình lại thành “fan girl” bé nhỏ của anh ta.


Chiêu này Lục Xuyên hưởng ứng lắm.


15


Trong thời gian đó, tôi đã tham khảo ý kiến luật sư, học được không ít cách để bảo vệ tài sản mà tôi xứng đáng có được.


Ngày tổ chức đầy tháng cho con gái, tiệm Đông y của tôi đã biến thành một cái vỏ rỗng, còn mang theo khoản nợ 500.000 tệ tiền hàng.


Lục Xuyên gọi điện cho tôi:


“Vợ ơi, sau đầy tháng con mình dọn về nhà nhé? Lục Lộ đã chuyển ra ngoài rồi, tên con anh cũng đặt xong rồi, gọi là Lục Tư Vi.”


Tôi mỉm cười, vui vẻ đồng ý.


16


Hôm đó khi tôi đến khách sạn, họ hàng bạn bè phần lớn đã có mặt, không khí náo nhiệt, nhìn vào thì thấy thật ấm cúng.


Người nhà họ Lục ngồi hẳn một dãy riêng, bố mẹ chồng thì nhiệt tình tiếp khách.


Vừa thấy tôi, mẹ chồng đã sa sầm mặt quát lớn:


“Trần Luyến, cô có ý gì đấy! Tại sao bảng trước cửa lại ghi là ‘Chúc mừng sinh nhật Trần Tri Hạ’? Họ nhà chúng tôi sao lại mang họ của một đứa đàn bà cô chứ?”


“Tại sao mang họ tôi à? Tôi đẻ ra nó, thì nó mang họ tôi — có gì sai?


Bà không phải đàn bà chắc? Không phải thì sủa cái gì? Tôi thấy bà cũng đâu mang họ Lục, bà kêu cái gì?


Tôi nể bà già rồi nên nhịn đấy, chứ bà mà còn giở trò nữa, thì tôi với con bà không liên quan gì nữa đâu — lúc ấy tôi thề là không thèm biết bà là ai luôn!”


Mẹ chồng sững sờ. Lục Lộ đứng bên mất đến nửa phút mới hoàn hồn, giơ tay định tát tôi:


“Con đĩ này! Mau xin lỗi mẹ tôi!”


Tôi bật cười lớn:


“Xin lỗi? Tao xin lỗi cái đầu mày! Mặt bà phẫu thuật nhiều quá hóa ma quỷ thì có! Mỗi lần thấy tao thì vô lễ, thứ vô học mất dạy! Mày còn mở miệng nữa, tao truy lại hai trăm nghìn anh mày mua xe cho mày — đó là tài sản chung của vợ chồng, hiểu không đồ óc lợn?”


Nói xong, tôi bước thẳng lên sân khấu, cầm lấy micro:


“Trước khi tiệc đầy tháng chính thức bắt đầu, mời mọi người xem một màn kịch hay!”


Mặt Lục Xuyên tái xanh, nhào đến kéo tôi xuống:


“Em điên rồi à! Hôm nay là đầy tháng con đấy!”


“Đầy tháng thì sao?” — Tôi hất anh ta ra, nhấn nút điều khiển, màn hình lớn bật sáng ngay lập tức.


Khi đoạn ghi âm bắt đầu phát, bên nhà tôi bắt đầu xôn xao.


“Thằng này ghê thật đấy, không ngờ luôn!”


“Luyến Luyến giờ cũng là bà chủ lớn, nó thì công chức vớ vẩn chứ có phải làm Ngọc Hoàng đâu mà vênh váo?”


Mặt bố mẹ tôi khi đỏ khi trắng, đổi màu liên tục như tắc kè.


Tôi phớt lờ họ, cầm mic bước đến trước mặt Lục Xuyên:


“Anh nói tôi trèo cao? Tôi kiếm một năm bằng anh mười năm cộng lại!


Tiệm Đông y của tôi giấy tờ đầy đủ, cụ cố tôi là danh y.


Anh dựa vào cái gì mà nói tôi là lang băm?


Anh chê chăm con mệt, nói nghe tiếng con khóc là muốn bóp chết nó — Lục Xuyên, anh còn là người không?


Đó là con ruột của anh! Khi anh tung tăng ở tuyến Tứ Xuyên – Tây Tạng, có nghĩ tới cảnh con gái anh ở nhà khóc đến khàn cả tiếng không?”


Lục Xuyên và bố mẹ chồng bỏ chạy khỏi sảnh tiệc như ma đuổi.


Vở kịch “đầy tháng” tạm hạ màn.


17


Lục Xuyên im lặng được mấy hôm.


Nhưng Lục Lộ và bố mẹ chồng thì rõ ràng không nuốt nổi cú mất mặt đó.


Lục Lộ không dám đến nhà, bắt đầu bắn phá bằng điện thoại và tin nhắn.


Cô ta chửi bới bằng mọi từ ngữ thô bỉ bẩn thỉu có thể nghĩ ra, gọi tôi là độc ác, vu khống, phá hủy thanh danh của cô ta và anh trai, nguyền rủa tôi không chết tử tế.


Tôi không nói một lời — chỉ lặng lẽ bấm ghi âm.


Sau đó, tôi gửi một ít “chất liệu” cho mấy tài khoản blog chuyên làm nội dung bóc phốt.


Rồi tôi thuê luôn cả chục team chuyên spam bình luận, công kích tài khoản mạng xã hội của cô ta.


Chẳng bao lâu, kênh Douyin của Lục Lộ chìm trong bão đánh giá tiêu cực.


Lục Xuyên cũng chẳng khá hơn, tên anh ta xuất hiện trên top tìm kiếm địa phương suốt hai ngày.


Tiền chạy quảng bá mà tôi bỏ ra thật không phí công.


Hiện giờ, cả Lục Lộ và Lục Xuyên coi như “chết mạng xã hội”.


Bố chồng trách tôi làm việc quá tuyệt tình, chẳng nể mặt hai bên thông gia.


Mẹ chồng tức đến mức nằm liệt giường, nuốt không trôi bữa cơm.


Nhưng với tôi thì — thật lòng mà nói, chẳng *** liên quan gì hết.


18


Một tháng sau, luật sư Vương báo cho tôi: Lục Xuyên đã đồng ý ký đơn ly hôn, yêu cầu ký trực tiếp.


Trong phòng họp của văn phòng luật sư, chỉ trong thời gian ngắn mà Lục Xuyên trông như già đi mười tuổi — hốc mắt trũng sâu, râu ria lởm chởm.


Anh ta không nhìn tôi, ánh mắt dán chặt xuống mặt bàn, ngón tay thì gõ loạn lên mặt gỗ như bị thần kinh.


Luật sư Vương đẩy bản hợp đồng ly hôn cuối cùng đến trước mặt anh ta.


Lục Xuyên cầm bút, tay run run, nhưng không ký ngay.


Sau một lúc lâu im lặng, anh ta buột miệng:


“Thật ra cái sổ tay thuần hóa đó… là tôi bốc đồng viết ra thôi, học trên mạng người ta làm…”


Tôi không biểu cảm:


“Vậy à? Thế thì liên quan gì đến chữ ký tôi cần anh đặt xuống đây?”


Lục Xuyên như nghẹn lời trước phản ứng lạnh như băng của tôi.


Cổ họng anh ta trượt lên trượt xuống, cố lấy lại khí thế:


“Cô làm đến mức này, không sợ báo ứng à?”


Tôi ngả lưng vào ghế, cười nhạt:


“Lục Xuyên, nếu anh còn muốn giữ cái chức ở cơ quan, thì ký đi. Nếu không, những gì sau đó, e là anh chịu không nổi đâu. Đừng lắm lời nữa. Tiền phải chuyển vào tài khoản đúng hạn. Trợ cấp nuôi con, mồng một hàng tháng, không được thiếu một xu.”


Tôi nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc như dao, chiếu thẳng vào mặt anh ta:


“Nếu không, tôi không chỉ khiến anh mất chỗ đứng ở đơn vị, tôi còn có cả đống cách để anh, em gái anh, và cả cái nhà anh — hoàn toàn thân bại danh liệt.


Tôi sẽ nhắc lại chuyện này mỗi năm một lần, ngay khi người ta bắt đầu quên, tôi sẽ khiến họ nhớ lại — không sót một chi tiết.”


Cuối cùng, Lục Xuyên cũng đặt bút ký tên.


Cuộc hôn nhân chất đầy dối trá và phản bội này, cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết — một dấu chấm xấu xí, dứt khoát.


19


Vừa cầm được giấy chứng nhận ly hôn, tôi lập tức kiện Lục Lộ, yêu cầu hoàn trả chiếc xe mua bằng tài sản chung của vợ chồng.


Lục Xuyên nổi điên, mắng tôi không giữ chữ tín.


Tôi bảo:


“Anh còn lắm mồm nữa là tôi đến tận cơ quan anh hỏi tội đấy. Nhà nước cho phép nghỉ phép là để anh đi du lịch à?”


Anh ta lập tức cụp đuôi.


Sau ly hôn, tuy bố mẹ tôi không nói gì, nhưng thái độ lạnh nhạt thấy rõ.


Vài hôm sau, nhân lúc nhà vắng người, tôi bình tĩnh thu dọn toàn bộ đồ đạc cần thiết của hai mẹ con — giấy tờ, sổ tiết kiệm, thiết bị làm việc — không sót thứ gì.


Xách vali, bế con gái, tôi nhìn lại căn nhà trên danh nghĩa thuộc về mình, nhưng chưa từng thật sự là “nhà” của tôi — không chút do dự mà quay lưng rời đi, đặt vé máy bay đến Xuân Thành.


Tiệm Đông y tôi sang nhượng lại, chỉ giữ 20% cổ phần.


Căn nhà cho cô Lý thuê được nửa năm, cuối cùng cô ấy bù thêm tiền rồi mua đứt.


Xuân Thành khí hậu ôn hòa, nhịp sống chậm rãi.


Tôi thuê một căn nhà có sân nhỏ, bên ngoài hàng rào trồng đầy hoa cỏ, những ngày nắng đẹp, ánh mặt trời chiếu ngập cả phòng khách.


Bình yên.


Tự do.


Đó là cuộc sống an nhiên mà tôi chưa từng có.


Về sau, em họ bảo tôi rằng, sau khi tôi biến mất, bố mẹ tôi tức điên, tuyên bố từ mặt tôi.


Em trai thì chạy khắp nơi dò hỏi tôi đi đâu.


Lục Xuyên thì bị người ta tố cáo vì vấn đề đạo đức cá nhân, bị xử lý kỷ luật, ở cơ quan lúc nào cũng như đi trên băng mỏng.


Em họ tôi thở phì phì:


“Hắn sao không chết quách đi cho xong? Thứ đàn ông cặn bã!”


Tôi đáp:


“Nó chết thì cũng chẳng sao. Chỉ mong đừng phạm tội — tôi không muốn con gái tôi có một người cha có tiền án.”


Em họ thở dài:


“Chị à, em thật sự vui vì chị có thể bắt đầu lại cuộc đời. Sau này nhất định phải sống thật tốt.”


Hai năm sau, tôi tái khởi nghiệp, tiền bạc rủng rỉnh.


Con gái khỏe mạnh, hoạt bát, như một mặt trời nhỏ chiếu rọi cả đời tôi.


Tôi chỉ biết rằng — cuộc sống hiện tại, tràn ngập ánh nắng và hoa tươi.


Căn phòng đầy hương sắc.


Hạnh phúc, cuối cùng cũng đến đúng lúc.


(Hết)


 


 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.