01.
Hôm ly hôn, trời đổ mưa xối xả. Tôi một tay bế con gái Đô Đô, một tay cầm ô, cố gắng gọi xe về căn hộ thuê.
Con bé ngủ say trong lòng tôi, hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang xảy ra giữa người lớn.
Bất ngờ, một chiếc xe dừng lại trước mặt tôi. Cửa kính hạ xuống:
“Cô Tô?”
Tôi ngạc nhiên nhìn người đàn ông trong xe: “Anh là…?”
“Có lẽ… là bố ruột của con gái cô.”
Cả người tôi cứng đờ, miệng mấp máy nhưng không nói nổi câu nào. Tôi vô thức siết chặt Đô Đô trong tay.
Người đàn ông trước mặt nhìn tôi, giọng điềm tĩnh:
“Ngoài trời mưa lớn, lên xe nói chuyện đi?”
Trong xe, nhiệt độ rất dễ chịu. Tôi tháo hai cúc áo ngoài của Đô Đô để con bé không bị nóng. Nó nhăn mũi hừ nhẹ một tiếng, bàn tay mũm mĩm nắm lấy vạt áo tôi rồi ngủ tiếp.
Đợi con bé ngủ say, tôi mới ngước lên, phát hiện người đàn ông ngồi ở ghế lái vẫn đang nhìn mình.
Anh ta có khí chất rất áp đảo. Tôi cố gắng lờ đi sự bức ép vô hình đó, hạ thấp giọng:
“Anh nói… anh là bố của Đô Đô?”
“Cô có thể gọi tôi là Cố Tu.”
Khí chất của Cố Tu hoàn toàn khác với Hứa Cao Viễn. Anh ta có một vẻ ngoài sắc nét, mạnh mẽ đến mức tạo cảm giác áp lực.
Thẳng thắn mà nói, đây là kiểu người có khuôn mặt khiến người ta khó lòng quên được. Tôi không nghĩ rằng mình từng có cơ hội tiếp xúc với anh ta, chứ đừng nói đến chuyện phát sinh quan hệ.
“Tôi biết chuyện này rất khó tin. Tôi cũng mới biết gần đây thôi.”
“Hai năm trước, ở Tam Á, người đã ở bên cô đêm đó… có lẽ không phải chồng cô, mà là tôi.”
Tôi sững người, đầu óc trống rỗng. Phản ứng đầu tiên chính là: “Không thể nào!”
Tuần trăng mật của tôi và Hứa Cao Viễn quả thực là ở Tam Á. Nhưng khi đó, tôi luôn ở bên cạnh anh ta cơ mà?
Không đúng!
Có một đêm không phải!
Tôi nhớ rất rõ, hôm đó Hứa Cao Viễn ép tôi uống rất nhiều rượu, sau đó đưa tôi về phòng. Anh ta nói có việc cần xử lý nên bảo tôi ngủ trước.
Vậy… người vào phòng sau đó không phải Hứa Cao Viễn sao?
Tay chân tôi lạnh ngắt, một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu: “Không lẽ… anh và anh ta đã lên kế hoạch?”
“Đương nhiên là không.”
Cố Tu nhíu mày, tỏ rõ sự chán ghét:
“Tôi không thấp hèn đến mức đó. Nhưng chuyện cụ thể thế nào, tôi vẫn chưa chắc chắn. Nếu có thể, cô có thể cho tôi đưa Đô Đô đi làm xét nghiệm ADN không?”
Tôi nghĩ mình không có lý do để từ chối.
Căn hộ tôi thuê nằm trong một khu chung cư cũ kỹ.
Xe dừng lại, Cố Tu nhìn lướt qua xung quanh, cau mày.
Tôi biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng tôi ra đi tay trắng sau ly hôn, hiện tại túng thiếu, không thể đòi hỏi điều kiện sống tốt hơn.
Vừa mở cửa xe định xuống, anh ta cất giọng:
“Có thể cho tôi số liên lạc không? Đợi có kết quả xét nghiệm, tôi sẽ báo cô.”
“Được.”
Tôi vừa định đưa điện thoại ra thì phát hiện tay bế Đô Đô đã tê cứng.
Cố Tu nhìn thấy sự khó xử của tôi, hỏi thẳng:
“Nếu cô không ngại, để tôi bế hộ một lát?”
Tôi nhẹ nhàng chuyển Đô Đô sang tay anh ta.
Có vẻ như đây là lần đầu tiên Cố Tu bế trẻ con. Hai tay anh ta căng cứng, cứ thế giơ thẳng người, trông rất không tự nhiên. Bộ dáng này hoàn toàn không hợp với bộ vest phẳng phiu trên người anh ta.
Nhìn chằm chằm Đô Đô một lúc, cuối cùng anh ta phun ra một câu:
“Con bé… hơi mũm mĩm nhỉ?”
Tôi bật cười: “Bé con đúng là không nhẹ chút nào.”
Tay phải tôi thoáng cử động, cảm giác đỡ tê hơn nhiều, tôi định đưa tay đón lại con bé.
Cố Tu tránh nhẹ sang bên: “Cô ở tầng mấy? Để tôi đưa hai mẹ con lên.”
Căn hộ tôi thuê nằm ở tầng cao nhất, leo cầu thang đã đủ hụt hơi, huống hồ còn bế Đô Đô.
“Hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
Tôi vừa mở cửa vừa nói lời cảm ơn, nhưng ngay khi cánh cửa bật mở, tôi chết sững.
Tất cả đồ đạc đã được đóng gói trước đó giờ bị lục tung, vứt bừa bộn khắp nơi.
Tôi vội vàng lao vào, quỳ xuống bới đồ trong hộp, nhưng bên trong trống rỗng.
Tôi hoảng loạn: “Đô Đô… Đồ của con bé mất hết rồi…”
Cố Tu kéo tôi lại: “Bình tĩnh, đừng động vào gì cả.”
Anh ta lấy điện thoại ra: “Tôi sẽ gọi cảnh sát. Trước tiên, cô theo tôi về đã, tối nay không thể ở đây được.”
“Nhưng…”
“Kẻ trộm đã có chìa khóa nhà cô. Nếu bọn chúng quay lại, cô và Đô Đô sẽ rất nguy hiểm.”
Anh ta đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài: “Cửa sổ không có song chắn, trèo vào không khó.”
Tôi buông thõng vai, ép bản thân nuốt xuống vị đắng chát nơi cổ họng, nhìn người đàn ông vẫn còn xa lạ trước mặt, khẽ nói:
“Tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình lại rơi vào cảnh thê thảm thế này.”
Cố Tu chỉ bình thản đáp lại:
“Rồi sẽ ổn thôi.”
02
Nếu không nhờ Cố Tu ra tay giúp đỡ, e rằng tôi thực sự sẽ luống cuống trước những chuyện xảy ra hôm nay.
Đô Đô còn nhỏ, ban đêm hay quấy khóc.
Tôi sợ sẽ làm phiền đến Cố Tu, nên sau khi dỗ con bé ngủ, tôi đi đến trước cửa phòng anh ta, gõ nhẹ vài tiếng để báo trước.
Cố Tu dường như vừa tắm xong, chỉ tùy ý khoác một chiếc áo choàng ngủ, mái tóc vẫn còn ướt, vài giọt nước từ cổ chảy xuống ngực rồi biến mất.
Tôi giải thích sơ qua về tình trạng của Đô Đô:
“Ngày mai chúng tôi sẽ dọn đi sớm, hôm nay thực sự đã làm phiền anh.”
“Không vội, hơn nữa, Đô Đô có lẽ cũng là con gái tôi.”
Cố Tu dựa người vào khung cửa, hỏi một câu:
“Đô Đô vẫn chưa cai sữa à?”
Tôi ngẩn ra, theo ánh mắt anh ta nhìn xuống, lúc này mới nhận ra trước ngực áo T-shirt của mình đã ướt đẫm.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, che cũng không được, không che cũng không xong.
“Xin lỗi, tôi mang theo không đủ quần áo.”
Câu này nghe có chút kỳ quặc, tôi vội sửa lại:
“Ý tôi là… thôi quên đi, Cố tiên sinh nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon.”
“Không muốn biết chuyện hai năm trước sao?”
Bước chân tôi khựng lại, có chút do dự.
“Em có biết một người tên là Tấn Na không?”
Vừa nghe cái tên này, tôi lập tức tỉnh táo.
Tấn Na, mối tình đầu của Hứa Cao Viễn.
Tôi từng nghe mẹ chồng nhắc đến cô ta không ít lần, nói cô ta và Hứa Cao Viễn từng bên nhau rất lâu, chia tay thì đáng tiếc biết bao.
Cố Tu chậm rãi nói tiếp:
“Theo những gì tôi điều tra được, đêm hôm đó, trong cùng một khách sạn, chồng cô đã thuê phòng cùng với Tấn Na.”
Tôi lập tức quay phắt đầu lại nhìn anh ta. Cố Tu lấy ra một điếu thuốc:
“Cô không thấy kỳ lạ sao? Vì sao hắn ta lại đột nhiên đưa Đô Đô đi giám định ADN?”
Lạ, sao có thể không lạ.
Nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ép phải ly hôn.
Giờ đây, sau khi được Cố Tu nhắc nhở, tôi mới dần nhớ lại tất cả những điều “không bình thường” của Hứa Cao Viễn trong khoảng thời gian gần đây.
Điều này cũng khiến tôi không khỏi hoài nghi về thân phận của người đàn ông trước mặt:
“Sao anh lại biết những chuyện này?”
Cố Tu không giấu giếm:
“Tấn Na là bạn gái cũ của tôi.”
Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.
“Hiện tại, tôi chỉ muốn xác nhận Đô Đô có phải con gái tôi không, và chuyện này có phải do Tấn Na giở trò hay không.”
Vừa dứt lời, tiếng khóc của Đô Đô vọng ra từ phòng. Tôi lập tức chạy vào.
Cố Tu cũng định bước theo, tôi vội nhắc:
“Thuốc lá.”
Anh ta dừng lại ngoài cửa:
“Xin lỗi.”
Ánh mắt anh ta lướt qua tôi, sau đó chậm rãi nói:
“Tôi đã chuẩn bị cho cô bộ quần áo, đặt ở ngoài cửa. Lát nữa cô thay đi.”
Tôi: “……”
03
Cố Tu hành động rất nhanh, mẫu xét nghiệm gửi đi tối hôm trước, ngay ngày hôm sau đã có kết quả.
Tỷ lệ khớp là 99,9%.
Đô Đô thực sự là con gái của Cố Tu.
Dù trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng khi tận mắt nhìn thấy tờ kết quả giám định, tôi vẫn không kìm được mà lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống.
May mà Cố Tu nhanh tay đỡ lấy tôi, giọng anh ta trầm thấp:
“Xin lỗi.”
“Tôi… tôi có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Theo lời Cố Tu, chuyến đi Hải Nam đó là do Tấn Na kéo anh ta đi cùng:
“Hôm đó tôi cũng uống không ít rượu.”
Nên… Cố Tu đã nhầm tôi thành Tấn Na?
“Vậy… anh nhận ra chuyện này từ bao giờ?”
“Hôm sau.”
Không trách được, lúc tôi tỉnh dậy phát hiện bên cạnh không có ai, cũng chẳng thấy có gì khác thường.
Nhất thời, tôi không biết phải nói gì.
“Yên tâm đi, tôi sẽ cho cô một lời giải thích rõ ràng. Đô Đô đã là con gái tôi, thì tôi đương nhiên có trách nhiệm với mẹ con cô.”
Có trách nhiệm với chúng tôi?
Câu nói này khiến tôi có chút bất an:
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ hôm qua. Giờ cảnh sát đã vào cuộc, căn hộ chắc tạm thời không có vấn đề gì nữa. Tôi và Đô Đô cũng nên về nhà rồi.”
“Tôi không có ý tranh giành quyền nuôi Đô Đô.”
Dường như Cố Tu nhìn thấu suy nghĩ của tôi, chặn lại bước chân tôi:
“Tôi hiểu cô đang rất rối. Nhưng chuyện đã xảy ra, nhất định phải tìm ra sự thật. Hai năm trước, đó rốt cuộc là tai nạn hay có người cố tình sắp đặt, bây giờ vẫn chưa biết được. Cô và Hứa Cao Viễn bên nhau hai năm, vậy mà lại ra đi tay trắng như vậy, cô cam tâm sao?”
Cam tâm ư?
Không.
Nhưng không cam tâm thì sao chứ?
Sự thật Đô Đô không phải con gái Hứa Cao Viễn đã quá rõ ràng, tôi không có cách nào biện bạch.
Ánh mắt Cố Tu sắc bén như chim ưng, dừng trên người tôi:
“Hơn nữa, cho phép tôi nói thẳng, với điều kiện kinh tế hiện tại của cô, rất khó để mang đến cho Đô Đô một cuộc sống tốt. Dù không nghĩ cho bản thân, cô cũng nên cân nhắc cho con gái mình.”
Một lúc lâu sau, tôi mới thở dài, bả vai trùng xuống:
“Tôi hiểu rồi.”
Những lời của Cố Tu thực sự khiến tôi bừng tỉnh.
Anh ta giúp tôi thoát khỏi sự hoảng loạn, để tôi có thể bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện.
Hai năm hôn nhân, tôi và Hứa Cao Viễn chưa từng cãi nhau. Anh ta đối với tôi rất tốt, tốt đến mức tôi chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó tình cảm của chúng tôi sẽ rạn nứt.
Nếu có gì thay đổi, thì có lẽ bắt đầu từ đầu năm nay, công việc của anh ta ngày càng bận rộn hơn, thời gian về nhà cũng ngày một muộn hơn.
Nhưng tôi mải chăm sóc Đô Đô, không hề nhận ra bất kỳ điều gì khác thường.
Trở về căn hộ, tôi mở WeChat của Hứa Cao Viễn, phát hiện anh ta đã chặn tôi, tôi không thể thấy bất cứ bài đăng nào của anh ta nữa.
Nghĩ một lúc, tôi mở Weibo, lần theo danh sách tài khoản mà anh ta theo dõi, cuối cùng dừng lại ở một người có tên “Jina”.
Nhấn vào trang cá nhân, bài đăng mới nhất là một bức ảnh hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Dòng chú thích: “Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn là em và anh.”
Góc phải bên dưới, Hứa Cao Viễn đã nhấn like.
Cả người tôi nổi da gà, không dám nhìn tiếp.
Đột nhiên, điện thoại bị ai đó giật lấy.
Đô Đô đang bò đến chỗ tôi, cái mông nhỏ nhô lên, bàn tay mũm mĩm chộp lấy điện thoại của tôi, cười khanh khách, nước dãi tràn cả ra ngoài.
Tôi nhìn con bé, tâm trạng dần dịu lại.
Nhẹ nhàng nhéo má con bé:
“Nhóc con ngốc nghếch.”
Cố Tu nói đúng.
Nếu chuyện năm đó thực sự có liên quan đến Hứa Cao Viễn, vậy thì tại sao tôi phải chịu đựng nỗi oan này mà tay trắng rời đi chứ?
Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên trán Đô Đô, khẽ nói:
“Mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Rạng sáng.
Tôi bị đánh thức bởi âm thanh lạ từ cửa.
Có người đang cố mở khóa!
Từ khi có con, tôi ngủ rất nhẹ, gần như ngay khi cánh cửa vừa vang lên tiếng động đầu tiên, tôi đã tỉnh.
Ngoài cửa có người.
Tôi chưa từng nói với ai về nơi ở hiện tại, vậy thì ai đang đứng ngoài đó?
Nghĩ đến chuyện đồ đạc bị trộm mấy hôm trước, cả người tôi bắt đầu run rẩy.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi lập tức bấm gọi cho Cố Tu:
“Cố tiên sinh, có người… có người đang đứng ngoài cửa nhà tôi!”
Dường như anh ta vừa tỉnh ngủ, im lặng hai giây rồi nói:
“Đừng sợ, tôi đến ngay.”
Nói xong, anh ta cúp máy.
Tôi vẫn còn ngỡ ngàng, thì ngay giây tiếp theo, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quát tháo, tiếp đó là tiếng bước chân chạy trốn.
Chỉ một lát sau, có tiếng gõ cửa.
“Sơ Ảnh, là tôi.”
Tôi gần như không kịp suy nghĩ, lập tức chạy chân trần ra mở cửa.
Trước mặt tôi, Cố Tu đứng đó trong bộ đồ ngủ màu xám đậm, mái tóc rối nhẹ, rõ ràng là vội vàng chạy đến.
Tôi sững sờ:
“Anh… anh sao lại…”
“Không yên tâm về cô.”
Anh ta bình tĩnh đáp, rồi nhìn tôi thật sâu:
“Tối qua tôi đã sắp xếp người thuê một căn hộ dưới tầng, định quan sát thêm vài ngày.”
Tôi không hiểu vì sao, đột nhiên hốc mắt cay xè.
“Tôi… tôi…”
Ánh mắt Cố Tu trở nên sâu thẳm:
“Bên ngoài lạnh, vào trong rồi nói.”
Tôi lúc này mới chợt nhận ra—đây đã là lần thứ hai tôi vô ý mặc áo ngủ dây mỏng mà không có áo trong khi đứng trước mặt anh ta.
Muốn khóc không ra nước mắt.
Tại sao tôi cứ hết lần này đến lần khác tự làm mình mất mặt trước Cố Tu thế này
04
Sau khi Cố Tu đến, tôi nhờ anh ta xem qua Đô Đô một chút rồi vội vàng vào phòng thay quần áo.
Khi tôi bước ra ngoài, Cố Tu đang ngồi dưới sàn, trò chuyện với Đô Đô, con bé đã tỉnh dậy từ lúc nào.
“Đô Đô, gọi ba đi.”
“Phù phù.”
Cố Tu nhíu mày:
“Ba… ba.”
Đô Đô cười đến nỗi hai mắt híp lại thành một đường cong:
“Phù phù.”
Khung cảnh trước mắt hài hòa đến mức khiến tôi có chút hoảng hốt.
Trước đây, người cùng Đô Đô chơi đùa như vậy luôn là Hứa Cao Viễn…
Thôi đi.
Tôi không nên nghĩ đến Hứa Cao Viễn nữa.
Tôi khẽ lắc đầu, giả vờ như vừa bước vào phòng:
“Đô Đô tỉnh rồi à?”
“Ừ.”
Lúc này, ánh mắt Cố Tu mới rơi trên người tôi:
“Sao con bé vẫn chưa biết nói?”
Tôi bật cười:
“Con bé mới có một tuổi thôi.”
Cố Tu lộ vẻ không hài lòng:
“Một tuổi à? Tôi khi đó đã biết nói rất nhiều rồi.”
Tôi nghẹn lời, miễn cưỡng đáp:
“Có lẽ… là vì anh thông minh hơn người.”
Không ngờ, Cố Tu nhìn Đô Đô đầy suy tư:
“Vậy nên con bé này giống cô à?”
…
Câu này nghe thật khó chịu!
Cảm giác bị công kích diện rộng thế này là sao chứ!
Tôi không muốn dây dưa với anh ta về chuyện này, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra lúc nãy, vẫn còn cảm thấy lo lắng:
“Anh có thấy rõ người đến hôm nay là ai không?”
“Một người đàn ông.”
Cố Tu hờ hững đáp:
“Trông không giống người tử tế.”
Tôi không có tiền, nơi này cũng không phải khu chung cư cao cấp, tôi thật sự không hiểu vì sao mình lại bị nhắm đến.
Một suy nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu:
“Có khi nào là Hứa Cao Viễn không?”
Nhưng ngay lập tức tôi lắc đầu:
“Chúng tôi ly hôn trong hòa bình, anh ta chắc không làm thế đâu…”
“Hòa bình ly hôn?”
Nghe như vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm, Cố Tu nhướng mày:
“Xin lỗi phải nhắc cô, chẳng có vụ ly hôn nào ‘hòa bình’ mà khiến phụ nữ phải ra đi tay trắng cả.”
Tôi hoàn toàn rối loạn:
“Vậy anh nghĩ đó là Hứa Cao Viễn sao? Tôi đã dẫn con bé rời đi rồi, sao anh ta còn phải làm vậy?”
“Chưa thể khẳng định.”
Cố Tu nói chậm rãi:
“Tôi chỉ nói rằng không thể loại trừ khả năng đó. Dù sao cũng chẳng có người đàn ông nào chấp nhận nuôi con của kẻ khác.”
Không có người đàn ông nào có thể chấp nhận chuyện nuôi con của kẻ khác…
Câu nói này phá tan tất cả lớp vỏ bọc mạnh mẽ mà tôi gắng gượng giữ sau ly hôn.
Đúng vậy, Đô Đô không phải con của anh ta.
Vì cảm thấy có lỗi với anh ta, tôi ra đi tay trắng, chịu đủ những lời chửi rủa cay nghiệt.
Anh ta là nạn nhân.
Nhưng tôi thì không sao?
Tôi không dám nói với bố mẹ, không dám nói với bất kỳ ai, cứ thế bị gán cái mác “ngoại tình trong hôn nhân”, mà con gái tôi lại chính là bằng chứng không thể chối cãi.
Cố Tu mím môi, sau đó thấp giọng nói:
“Xin lỗi, tôi không cố ý nói như vậy.”
“Anh chỉ đang nói sự thật thôi.”
Tôi hít một hơi sâu, cố gắng nở một nụ cười:
“Anh ta chắc sẽ không quay lại đâu. Hôm nay đã làm phiền anh quá rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Cố Tu nghe xong, đột nhiên cười.
“Sơ Ảnh, cô đúng là qua sông đoạn cầu thật giỏi. Giờ lại vội vàng đuổi tôi đi à?”
“Không phải… chỉ là cũng khuya rồi…”
“Vậy cô định một mình nuôi Đô Đô thế nào?”
Cố Tu tựa vào khung cửa, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào tôi:
“Hiện tại cô có bao nhiêu tiền tiết kiệm? Đã có công việc chưa? Nếu đi làm, ai sẽ chăm Đô Đô ban ngày? Cô có đủ tiền thuê bảo mẫu không?”
“Và nữa, cô vẫn ở chỗ này, nếu người kia lại đến thì sao? Không phải lúc nào tôi cũng may mắn đến kịp đâu.”
Mỗi câu hỏi của Cố Tu đều là một vấn đề thực tế mà tôi không thể trả lời.
Tất cả đều là những khó khăn mà tôi đang đối mặt lúc này.
“Sơ Ảnh, dù cô có thừa nhận hay không…”
Giọng anh ta trầm xuống.
“Hiện tại, người duy nhất cô có thể dựa vào… chính là tôi.”
05
Hôm sau, Cố Tu đưa tôi đến đồn cảnh sát làm hồ sơ trình báo.
Chúng tôi lắp đặt camera ẩn bên ngoài căn hộ thuê, sau đó tôi dọn đến nhà anh ta.
Cố Tu nói đúng, với tình hình hiện tại, một mình tôi chăm sóc Đô Đô thực sự quá khó khăn. Tôi định chờ đến khi tìm được việc làm rồi sẽ chuyển đi.
Tôi từng học thiết kế, nhưng sau khi tốt nghiệp lại không làm đúng chuyên ngành. Với tình hình kinh tế hiện tại đang suy thoái, việc tìm được một công việc phù hợp chẳng hề dễ dàng.
Điều hối hận nhất của tôi lúc này, chính là sau khi cưới Hứa Cao Viễn, tôi đã từ bỏ sự nghiệp để trở thành một bà nội trợ toàn thời gian.
Những bản CV tôi gửi đi như chìm vào đáy biển, ngày qua ngày trôi đi, tôi cũng không khỏi chán nản.
“Có một người bạn của tôi mở công ty quảng cáo, họ đang tuyển dụng, có lẽ cô có thể thử xem?”
“Là công ty của bạn anh?”
Tôi muốn nhận lời, nhưng rời xa xã hội ba năm, tôi lo lắng bản thân sẽ làm mất mặt Cố Tu.
“Tôi không biết mình có làm nổi không… hay là thôi vậy.”
“Nếu không phải thấy cô thực sự muốn tìm việc, thì với câu trả lời này, tôi còn tưởng cô cố ý kéo dài thời gian để ở lại đây lâu hơn đấy.”
Cố Tu nhìn tôi, nửa cười nửa trêu:
“Cô ngay cả dũng khí thử cũng không có, sau này làm sao dạy Đô Đô tự tin được?”
“Nhưng nếu đối phương nhận tôi chỉ vì nể mặt anh, chẳng phải sẽ gây phiền phức cho họ sao…”
“Đó là một công ty quảng cáo, không phải tổ chức từ thiện. Hơn nữa, mặt mũi tôi cũng không lớn đến mức đó.”
Dưới sự khuyến khích của Cố Tu, tôi quyết định thử một lần.
Mấy ngày sau, Cố Tu giúp tôi luyện tập kỹ năng phỏng vấn. Anh ta ngồi trong thư phòng, giả làm giám khảo phỏng vấn.
Người đàn ông mặc một bộ đồ ở nhà màu xám, lười biếng tựa lưng vào ghế trước bàn làm việc. Dù ăn mặc tùy ý nhưng cả người lại tỏa ra khí chất uy nghiêm, trông không khác gì giám đốc tuyển dụng thực thụ.
Lúc đầu tôi còn khá thoải mái, nhưng những câu hỏi của Cố Tu lại dồn dập như súng liên thanh, từng câu từng chữ sắc bén:
“Thưa cô Tô, vì sao sau khi tốt nghiệp cô không đi làm ngay?”
“Ngành thiết kế có áp lực công việc lớn, thường xuyên phải làm thêm giờ. Tình trạng gia đình cô có cho phép cô về muộn không?”
“Cô đã rời xa môi trường làm việc ba năm. Nếu khách hàng nghi ngờ phong cách thiết kế của cô đã lỗi thời, cô sẽ trả lời ra sao? Cô định làm gì để bù đắp lỗ hổng này?”
Từng câu hỏi ngày càng hóc búa. Tôi toát cả mồ hôi tay, lắp bắp không trả lời nổi.
Cảm giác thất bại và tự ti đồng loạt ập đến, mắt tôi bất giác ầng ậc nước khi nhìn Cố Tu.
Cuối cùng, Cố Tu lại là người chịu thua trước.
“Khi đi phỏng vấn, đừng nhìn giám khảo bằng ánh mắt này, dễ gây hiểu lầm lắm, người ta sẽ nghĩ cô đang ám chỉ gì đó đấy.”
Tôi ngơ ngác hỏi:
“Ám chỉ gì cơ?”
Cố Tu chắp tay, còn xoa xoa như đang cầu xin:
“Làm ơn đi, quy tắc ngầm tôi đi!”
Tôi: “……”
Anh ta bật cười, vò rối tóc tôi:
“Đừng căng thẳng, cứ từ từ.”
Ngày phỏng vấn, chính Cố Tu lái xe đưa tôi đi.
Quá trình diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi.
Khi tôi bước ra, Cố Tu vẫn chưa đi, đang đợi trong xe ở bãi đậu xe.
Tôi chạy đến, phấn khích reo lên:
“Anh giỏi thật đấy! Nhiều câu hỏi họ đưa ra y hệt những gì anh từng hỏi tôi! Đừng nói là anh đã tiết lộ trước cho tôi nhé?”
“Tôi ước gì mình có năng lực đó.”
Thấy tôi vui vẻ, Cố Tu cũng bất giác nở nụ cười:
“Xem ra, kết quả không tệ?”
“Tôi nhận được offer ngay tại chỗ!”
Tôi đắc ý rút thư mời làm việc ra, vẫy vẫy trước mặt anh ta.
Dù mức lương không cao, chỉ 4.800 tệ/tháng, nhưng với tôi, đây chính là bước đầu tiên để làm lại cuộc đời.
Tôi nhìn Cố Tu đầy chân thành:
“Thật sự cảm ơn anh lần này, anh muốn ăn gì, tôi mời!”
“Vậy thì tôi sẽ không khách sáo.”
Nói “không khách sáo”, là thực sự không hề khách sáo.
Cố Tu thẳng tay lái xe đến một nhà hàng Tây gần đó.
Tôi len lén mở ứng dụng đánh giá ẩm thực, nhìn thấy mức giá trung bình 480 tệ/người mà suýt chút nữa lên cơn đau tim.
“Cố Tu, tôi còn chưa nhận lương mà… Hay tôi mua đồ về nấu cho anh nhé?”
Cố Tu nhướng mày:
“Đây chính là thành ý của cô sao?”
Tôi nghĩ đến việc anh ta đã giúp tôi nhiều như vậy, cắn răng như thể liều mạng:
“Ăn thì ăn!”
Bữa ăn vốn đang rất vui vẻ, nhưng không ngờ lại chạm mặt một người không mong muốn.
“Sơ Ảnh, sao em lại ở đây?”
Giọng nói mang theo sự kinh ngạc.
Nụ cười trên môi tôi lập tức cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại Hứa Cao Viễn sau khi ly hôn.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, một người phụ nữ bước đến khoác tay Hứa Cao Viễn ngay trước mặt tôi.
“Cao Viễn, sao anh đi nhanh thế?”
Là Tấn Na.
Ánh mắt tôi lập tức dừng lại trên bụng cô ta, không tài nào hoàn hồn nổi.
Tấn Na hơi ngẩng cằm, trong mắt mang theo sự khiêu khích:
“Ba tháng rồi, không chúc mừng tôi à?”
06
Tôi và Hứa Cao Viễn ly hôn mới chỉ hai tháng.
Giây phút này, cả tay chân tôi đều lạnh buốt. Không cần soi gương, tôi cũng biết sắc mặt mình tái nhợt đến mức nào.
Hứa Cao Viễn quay mặt đi, trông có vẻ không được tự nhiên.
“Ở đây náo nhiệt quá nhỉ.”
Giọng nói quen thuộc vang lên.
Cố Tu từ ngoài bước vào, vừa dừng xe xong, anh ta thản nhiên nắm lấy tay tôi, thậm chí không thèm liếc nhìn hai người đối diện:
“Gặp người quen à?”
Sự xuất hiện của Cố Tu hoàn toàn thay đổi cục diện.
Hứa Cao Viễn lập tức căng thẳng, ánh mắt đầy cảnh giác:
“Anh là ai?”
Tấn Na đứng bên cạnh cũng sững sờ:
“Cố Tu? Sao anh lại ở đây?”
Sau đó quay sang tôi, ngữ điệu đầy dò xét:
“Hai người… là gì của nhau?”
Cố Tu chẳng buồn đáp lời.
Anh ta chỉ thản nhiên ôm lấy vai tôi, nói một câu dửng dưng:
“Đói rồi, vào trong đi.”
Rồi cứ thế kéo tôi đi thẳng vào phòng riêng.
Vừa vào phòng, toàn thân tôi mềm nhũn, may mà Cố Tu kịp thời đỡ lấy.
Tôi ngước lên nhìn anh ta, giọng khàn khàn:
“Anh biết Tấn Na có thai từ trước rồi sao?”
Cố Tu im lặng vài giây, sau đó gật đầu:
“Ừ.”
Quả nhiên…
Tôi cười nhạt:
“Vậy bây giờ trong mắt anh, tôi có phải là một kẻ ngốc không?”
Anh ta lắc đầu, giọng nói vẫn điềm tĩnh như thường lệ:
“Cô chỉ là quá đơn thuần.”
Đơn thuần.
Trước đây, khi theo đuổi tôi, Hứa Cao Viễn cũng từng nói rằng anh ta thích sự hồn nhiên, không vướng bụi trần của tôi.
Bây giờ nghe lại, thật nực cười.
“Anh biết không, dù đã ly hôn, tôi vẫn từng ảo tưởng về mối quan hệ này.”
Tôi hít một hơi thật sâu, giọng nghẹn lại:
“Tôi thực sự nghĩ rằng có thể giám định bị sai sót, nghĩ rằng Hứa Cao Viễn chia tay tôi chỉ vì nhất thời không chấp nhận nổi. Tôi đã tin rằng, có lẽ… cuối cùng chúng tôi vẫn có thể…”
Tôi dừng lại, tự cười chế giễu chính mình.
“Thôi đi.”
Sau đó, tôi nhìn sang Cố Tu:
“Anh không thấy đau lòng sao?”
“Đau lòng vì gì?”
“Vì Tấn Na không phải bạn gái anh sao?”
Cố Tu thản nhiên sửa lại:
“Cũ rồi. Cô ấy là bạn gái cũ của tôi.”
“Phải, vì ngoại tình nên mới thành bạn gái cũ, đúng không?”
Tôi chậm rãi nhìn anh ta.
Người đàn ông trước mặt có sống mũi cao thẳng, ngũ quan góc cạnh, khí chất trầm ổn.
Chỉ xét về ngoại hình, phải nói rằng anh ta hơn hẳn Hứa Cao Viễn một bậc.
Mà nếu dựa vào những gì tôi quan sát suốt thời gian qua, có vẻ về tài chính, anh ta cũng hơn Hứa Cao Viễn rất nhiều.
Tôi thành thật cảm thán:
“Một người ưu tú như anh mà cũng bị cắm sừng, tự dưng tôi thấy thoải mái hẳn.”
Cố Tu bật cười:
“Có lẽ cô phải thất vọng rồi.”
Khóe môi anh ta hơi nhếch lên, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt:
“Thứ nhất, tôi và Tấn Na đã chia tay ngay sau chuyến đi Hải Nam, là tôi chủ động đề nghị.
Thứ hai, Hứa Cao Viễn mới là người bị chọn làm phương án thay thế.
Tấn Na đã cố níu kéo tôi suốt hai năm, nhưng tôi không đồng ý.
Thứ ba… cảm ơn lời khen của cô.”
Tôi chớp mắt, nhớ lại chuyện trước đó:
“Nhưng chẳng phải anh từng nói… ở Hải Nam, anh điều tra ra được cô ta và Hứa Cao Viễn có hồ sơ thuê phòng cùng nhau sao?”
Tôi nheo mắt nhìn anh ta, dồn dập nói tiếp:
“Khi đó, hai người vẫn còn đang yêu đương, đúng không?”
Cố Tu rơi vào im lặng.
Tôi kết luận dứt khoát:
“Nên, rốt cuộc anh vẫn bị cắm sừng.”
Cố Tu: “……”
07
Vừa về đến nhà, cửa mới mở ra, Đô Đô đã lập tức hóa thành một “thần thú bốn chân”, từ trong phòng lao vút ra như tia chớp, nhanh đến mức dì Hoàng – bảo mẫu của con bé – cũng không kịp đuổi theo.
“Phù phù! Phù phù!”
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Đô Đô đã cực kỳ thân thiết với Cố Tu.
Anh ta đón lấy con bé, giơ cao lên rồi tung nhẹ lên không trung, sau đó nhanh chóng ôm lại.
Đô Đô cười khanh khách, hai mắt híp lại đầy vui sướng.
Dì Hoàng đứng bên cạnh nhìn mà thót tim:
“Cẩn thận một chút, đừng để ngã!”
Rồi quay sang tôi, giọng đầy quan tâm:
“Ăn no chưa? Hay muốn ăn thêm gì không, tôi nấu ngay bây giờ?”
Tôi vội vàng xua tay:
“Không cần đâu ạ.”
Dì Hoàng không hài lòng:
“Cháu gầy quá, phải ăn nhiều vào.”
Cố Tu ôm Đô Đô trong lòng, cất giọng bình thản:
“Giờ cũng không còn sớm nữa, nếu không có việc gì thì dì cứ về nghỉ đi.”
Dì Hoàng không vội:
“Không sao, về nhà tôi cũng chẳng có gì làm, để tôi ở lại chơi với Đô Đô thêm một chút.”
Cố Tu có vẻ bất đắc dĩ:
“Ở đây có tôi và Sơ Ảnh rồi.”
Lúc này, dì Hoàng mới chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng gật đầu:
“Được rồi, vậy hai đứa chăm sóc tốt cho Đô Đô nhé, tôi về đây.”
Trước khi đi, dì còn quyến luyến hôn nhẹ lên má Đô Đô, rồi quay sang tôi dặn dò:
“Ngày mai hai đứa về nhà sớm ăn tối nhé, tôi sẽ nấu xong trước khi hai đứa về. Muốn ăn gì thì báo trước, sáng mai tôi đi chợ mua luôn.”
Chờ dì Hoàng rời đi, tôi mới lên tiếng:
“Anh tìm đâu ra bảo mẫu tận tâm như vậy thế?”
Từ khi sinh ra, Đô Đô chưa từng rời xa tôi. Ban đầu, tôi lo lắng không yên khi giao con bé cho người khác chăm sóc.
Nhưng tháng trước, sau khi Cố Tu tìm được dì Hoàng, tôi đã dành nửa tháng để quan sát, và phát hiện ra dì ấy còn chu đáo với Đô Đô hơn cả tôi.
Trẻ con rất nhạy cảm, ai thích nó, ai không thích nó, chúng đều cảm nhận được.
Đô Đô gần như không hề xa lạ với dì Hoàng, con bé còn thích nghi cực kỳ nhanh chóng.
Cố Tu nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa:
“Dì ấy có kinh nghiệm lắm, con trai cũng rất xuất sắc.”
Tôi bật cười:
“Bảo sao, thường thì những bà mẹ có con cái giỏi giang cũng chẳng thể tệ được. Tôi nên học hỏi dì ấy nhiều hơn.”
Cố Tu nhìn tôi một lúc, rồi thở dài:
“Cô đúng là chẳng thông minh chút nào.”
Sau đó, anh ta cúi xuống nhìn Đô Đô, trịnh trọng dặn dò:
“Con tuyệt đối đừng giống mẹ con, dễ bị đàn ông lừa lắm.”
…?
Tại sao tự nhiên lại quay sang công kích cá nhân tôi thế này?!
Tối đó, khi đang dỗ Đô Đô ngủ, tôi nhận được tin nhắn từ Hứa Cao Viễn.
Tin nhắn thứ nhất:
“Chuyện của Tấn Na không như em nghĩ, anh có thể giải thích.”
Tin nhắn thứ hai:
“Người đàn ông đi cùng em hôm nay, anh đã tìm hiểu qua, thân phận của anh ta không đơn giản. Em đừng để bị lừa.”
Tin nhắn thứ ba:
“Nếu em gặp khó khăn về tài chính, cứ nói với anh, anh có thể giúp.”
Từ sau khi ly hôn, đây là lần đầu tiên Hứa Cao Viễn chủ động liên lạc với tôi.
Nhưng chỉ sau khi anh ta thấy tôi ở bên Cố Tu, lại liên tiếp gửi đến ba tin nhắn này.
Tôi lập tức chặn số anh ta.
Xem như chấm dứt hoàn toàn với quá khứ.
Sau khi Đô Đô ngủ say, tôi đi đến phòng Cố Tu, muốn nói chuyện về những gì đã xảy ra ban ngày.
Có lẽ anh ta lo chúng tôi có việc, nên cửa phòng không đóng chặt.
Tôi gõ nhẹ, không thấy ai trả lời, liền đẩy cửa bước vào.
Bên trong không có ai, nhưng TV trong phòng ngủ chính vẫn đang bật.
Trên màn hình… đang chiếu Thơ Ngây?!
Đúng ngay đoạn Viên Tương Cầm tỏ tình với Giang Trực Thụ.
Tôi: “……”
Bỗng có một giọng nói vang lên phía sau:
“Sao thế?”
Tôi giật mình quay lại.
Cố Tu đứng ở cửa, trên tay cầm một chai nước khoáng.
Nhận ra tôi đang nhìn màn hình TV, anh ta lập tức ho nhẹ một tiếng, còn cố tình giải thích:
“Tôi không xem đâu, chỉ là kênh truyền hình tự phát lung tung thôi.”
…
Vâng, tôi tin anh luôn.
Cố Tu tuyệt đối không thể nào xem loại phim thần tượng cổ điển này.
Thấy tôi nhìn chằm chằm, anh ta dứt khoát tắt TV, lúc này tôi mới mở lời:
“Anh có thể nói cho tôi biết những gì anh biết về Hứa Cao Viễn và Tấn Na không?”
Cố Tu dựa vào cửa, bình thản đáp:
“Tin tôi đi, cô không biết thì tốt hơn.”
Tôi lắc đầu, ánh mắt kiên định:
“Nhưng tôi… tôi không muốn làm kẻ ngốc nữa.”
08
“Theo như tôi biết, Tấn Na sau khi nhận ra không thể quay lại với tôi, mới chuyển sang theo đuổi Hứa Cao Viễn.”
Cố Tu ngồi trên chiếc ghế massage bên cạnh giường, giọng điềm tĩnh:
“Tôi không quan tâm cô ta cặp kè với anh ta từ khi nào, cũng không nằm trong phạm vi tôi muốn biết. Nhưng khi phát hiện người ở bên tôi đêm hôm đó là cô, tôi đã cho người điều tra. Khi Hứa Cao Viễn đưa Đô Đô đi giám định ADN, tôi lập tức cảm thấy có vấn đề.”
“Nhưng tại sao? Nếu Tấn Na thực sự muốn quay lại với anh, cô ta đâu cần phải làm như vậy với chúng tôi…”
“Không phải ‘chúng tôi’.”
Cố Tu nhìn tôi, ánh mắt sắc bén:
“Chỉ có cô thôi.”
Tôi sững người.
“Ý anh là gì?”
“Tối hôm đó, khi tôi đến phòng, bên trong đã có người khác.”
Hai mắt tôi trợn tròn, tim đập dồn dập đến mức không thể kiểm soát:
“Anh… anh nói cái gì?”
“Đừng hoảng hốt.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Theo lời Cố Tu, để tiếp cận Hứa Cao Viễn, Tấn Na cố tình sắp xếp phòng khách sạn của tôi và anh ta ở cùng một tầng, cách nhau rất gần.
Tối đó, Cố Tu uống rất nhiều rượu, khi được bạn bè dìu về phòng, anh ta đã vào nhầm.
Trùng hợp thay, cửa phòng tôi không đóng…
Không, phải nói là có người đã mở cửa trước đó.
“Sau đó, tôi đã điều tra camera khách sạn. Có người đã dùng thẻ phòng của cô để mở cửa trước cả khi tôi vào.”
Tôi nghẹn giọng:
“Là… người của Tấn Na?”
“Có khả năng cao là vậy.”
Tôi không thể hiểu nổi suy nghĩ của Tấn Na.
Cô ta đã có bạn trai, tại sao còn phải làm ra những chuyện này?
Nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt tôi, Cố Tu cười nhạt:
“Tấn Na là kiểu người rất có mục tiêu, và cũng cực kỳ ích kỷ.”
“Với cô ta, Hứa Cao Viễn là của riêng mình, chỉ có thể thích cô ta. Việc anh ta đột nhiên kết hôn khiến cô ta không chấp nhận được, vậy nên mới bày ra trò này.”
Tôi chợt rùng mình.
“Nhưng nếu thế, tại sao cô ta không nói ngay cho Hứa Cao Viễn biết chuyện này, để anh ta ly hôn với tôi?”
“Nếu làm vậy, thì trò chơi còn gì thú vị nữa?”
Cố Tu chống cằm, ánh mắt sâu xa:
“Tấn Na chỉ cần cảm giác chinh phục, đồng thời cũng đặt thêm một nước cờ.
Nếu tôi chấp nhận quay lại, thì chuyện của Đô Đô mãi mãi sẽ là một bí mật.
Nhưng tôi không quay lại, vậy nên nước cờ cô ta đã sắp đặt từ hai năm trước, bây giờ lại có tác dụng.”
Lòng tôi lạnh ngắt.
Làm sao lại có người thủ đoạn và độc ác đến mức này?
Tôi nhìn chằm chằm Cố Tu, cảm giác anh ta không phải kiểu người dễ dàng để người khác sắp đặt.
“Vậy… bước tiếp theo anh định làm gì?”
Cố Tu nhếch môi cười nhạt:
“Tôi không quan tâm việc cô ta tính toán người khác, nhưng nếu dám tính kế lên đầu tôi, thì cũng nên biết tự lượng sức mình.”
Tôi nuốt nước bọt:
“Anh định làm gì?”
“Không phải chuyện cô cần lo.”
Cố Tu giơ tay, gõ nhẹ lên trán tôi:
“Mau đi ngủ đi.”
09
Cố Tu nói không sai chút nào.
Sau khi biết sự thật, tôi không hề cảm thấy khá hơn chút nào.
Tôi rất muốn kẻ xấu phải nhận sự trừng phạt thích đáng, nhưng tôi lại nhận ra mình quá yếu đuối, ngay cả việc tự đòi lại công bằng cho bản thân cũng không thể làm được.
Trong tình huống này, điều duy nhất tôi có thể làm là cố gắng sống tốt hơn.
May mắn thay, cuộc sống của tôi vẫn khá ổn định.
Ở công ty, đồng nghiệp rất quan tâm đến tôi.
Trong sinh hoạt, có Cố Tu giúp đỡ, tôi hoàn toàn không cần lo lắng điều gì.
Cuộc sống của ba người chúng tôi – tôi, Cố Tu và Đô Đô – thậm chí còn hài hòa hơn cả khoảng thời gian tôi sống với Hứa Cao Viễn.
Hứa Cao Viễn suốt ngày bận tiếp khách, có khi vài ngày tôi mới gặp được anh ta một lần.
Nhưng Cố Tu thì khác.
Cuộc sống của anh ta có quy luật rõ ràng.
Nhiều khi tôi còn chưa tan làm, anh ta đã ở nhà trông Đô Đô rồi.
Thậm chí, so với Hứa Cao Viễn, Cố Tu còn quan tâm đến Đô Đô hơn rất nhiều.
Tôi thực sự không biết phải dùng một câu “cảm ơn” đơn giản để diễn tả hết lòng biết ơn đối với anh ta.
Ngày nhận lương tháng đầu tiên, Cố Tu nhắn tin cho tôi:
“Nữ cường nhân nhỏ, đã chuẩn bị xong đại tiệc cho tôi và Đô Đô chưa?”
Trước đó, tôi từng hứa rằng khi nhận lương, sẽ mời hai người họ đi ăn một bữa thịnh soạn.
Anh ta vậy mà còn tính từng ngày để đòi nợ!
Tôi đang định đồng ý, thì quản lý bộ phận Lưu Diệp đi tới.
“Sơ Ảnh, hôm nay tròn một tháng em vào công ty, anh mời em một bữa để chúc mừng nhé?”
Từ khi tôi mới vào làm, Lưu Diệp đã rất quan tâm giúp đỡ tôi.
Không tiện từ chối lời mời của sếp, tôi vội đáp:
“Thật ra phải là em mời mọi người mới đúng ạ.”
“Được, vậy anh sẽ gọi thêm vài người, tối nay cùng tụ tập một chút.”
Tôi còn chưa kịp nói mình đã có hẹn trước, Lưu Diệp đã rời đi, khiến tôi phải nuốt lại lời từ chối.
Tôi vội nhắn tin cho Cố Tu một biểu tượng khuôn mặt khóc:
“Tối nay đồng nghiệp tổ chức tiệc, nói là mừng tròn một tháng em vào công ty.”
Tôi lo Cố Tu sẽ không vui, còn đang nghĩ cách diễn đạt sao cho hợp lý để xin lỗi.
Nhưng anh ta trực tiếp gửi lại cho tôi một bức ảnh.
Trong ảnh, Đô Đô đang mím môi, làm mặt sắp khóc.
Ngay sau đó là một dòng tin nhắn:
“Đồ mít ướt, y như mẹ nó.”
…
Cái gì mà “y như tôi” chứ?!
Sau đó, anh ta lại nhắn tiếp:
“Không được uống rượu. Xong thì gọi tôi, tôi đến đón.”
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn của anh ta hai lần, tim bất giác đập nhanh hơn.
Thậm chí… tôi bắt đầu hối hận vì đã đồng ý lời mời của Lưu Diệp.
Đóng điện thoại lại.
Nhưng chưa đầy ba giây, tôi lại không nhịn được mà mở ra, lướt nhìn đoạn hội thoại giữa mình và Cố Tu.
Chợt nhận ra…
Hình như tôi đã động lòng với anh ta rồi.
10
Buổi tối, tôi cùng bảy tám đồng nghiệp đi ăn, bầu không khí náo nhiệt đến mức khiến tôi muốn khóc.
Suốt quãng thời gian trước đây, tôi chỉ ở nhà chăm con, đã chẳng nhớ lần cuối cùng mình đi ăn cùng bạn bè là khi nào.
Một đồng nghiệp đã ngà ngà say, lưỡi cứng lại nói với tôi:
“Cậu hiền quá, dễ bị đàn ông lừa lắm.”
Cô ấy vỗ vai tôi, tiếp tục lải nhải:
“Để tớ nói cho cậu biết, chồng cũ không cho cậu đi làm, thực ra là để kiểm soát tinh thần đấy! Cậu thực sự rất giỏi, chỉ là thiếu tự tin thôi. Sau này nếu có yêu ai, bọn tớ sẽ giúp cậu kiểm tra kỹ.”
Nhắc đến chuyện yêu đương, tôi bỗng nhiên trầm mặc.
Yêu đương… với Cố Tu sao?
Nhưng… tôi đã là mẹ của một đứa trẻ rồi.
Cố Tu có điều kiện tốt như vậy, anh ta thực sự sẵn lòng chấp nhận một người đã từng kết hôn như tôi sao?
Tâm trí tôi hỗn loạn đến mức không thể kiểm soát, tôi không kiềm chế được mà nhấp một ngụm rượu nhỏ.
Không ngờ tửu lượng của mình kém đến vậy, mới uống một ngụm mà mặt đã đỏ bừng như Quan Công, thậm chí nhìn mọi người còn có chút mơ hồ.
Sau bữa ăn, Lưu Diệp đứng bên cạnh tôi:
“Để anh đưa em về nhé, em ở đâu?”
Bộ não tôi giống như bị treo máy, nghĩ mãi mà không nhớ nổi mình sống ở đâu.
Lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên.
Tôi liếc nhìn màn hình, là Cố Tu gọi.
Giọng anh ta vẫn trầm ổn như thường lệ:
“Cô gái mạnh mẽ nhỏ, mấy giờ rồi mà còn chưa về? Đô Đô đã ngủ rồi.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, sống mũi tôi bất giác cay xè, nước mắt trào ra.
Tôi nấc lên:
“Tôi… tôi không nhớ nhà ở đâu nữa… Cố Tu, tôi có phải… không có nhà không…”
Lưu Diệp nhìn tôi rồi cầm lấy điện thoại, nói chuyện với Cố Tu một lúc, sau đó cúp máy.
Anh ấy đưa lại điện thoại cho tôi:
“Bạn em nói sẽ đến đón ngay.”
Tôi gật đầu, chậm rãi cất điện thoại vào túi, sau đó ngồi xổm xuống đất làm một cây nấm.
Đồng nghiệp đều đã ra về, nhưng Lưu Diệp lo lắng tôi uống rượu rồi một mình ở đây không an toàn, nên ở lại chờ cùng.
Anh ấy định nói gì đó, nhưng sau một lúc do dự, cuối cùng chỉ hỏi:
“Em ly hôn rồi mà? Vậy người lúc nãy… là chồng cũ của em?”
Tôi lắc đầu thật mạnh.
“Vậy em tái hôn rồi?”
Tôi lại tiếp tục lắc đầu.
“Vậy anh ta là ai?”
Tôi ngẩng đầu nhìn Lưu Diệp, ngập ngừng đáp:
“Anh ấy là… bố của con tôi.”
Sau đó, tôi suy nghĩ một chút, rồi lại nói thêm:
“Cũng là người… tôi thích.”
Nghe vậy, Lưu Diệp không nói gì nữa.
Anh ấy đứng dậy, châm một điếu thuốc.
Tôi ngước lên nhìn làn khói trắng lượn lờ bay lên, dưới ánh đèn đường trở nên mơ hồ và hư ảo.
Tôi vươn tay muốn bắt lấy, nhưng những làn khói ấy lại luồn qua kẽ tay, biến mất trong không khí.
Giống như mỗi lần tôi nghĩ rằng mình sắp chạm tới hạnh phúc, nhưng cuối cùng lại chẳng có gì cả.
Bất chợt, một bàn tay nắm chặt lấy tay tôi.
Ngước mắt lên, không biết từ khi nào, Cố Tu đã đứng trước cửa nhà hàng.
Giọng anh ta mang theo ý cười nhàn nhạt:
“Nhìn cô chơi vui ghê nhỉ, hơn hẳn con gái cô luôn.”
Nói rồi, anh ta cúi xuống, nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đứng dậy, gật đầu với Lưu Diệp thay cho lời cảm ơn, sau đó dẫn tôi rời đi.
“Không ngờ cô cũng giỏi đấy, lần đầu đi tụ tập đã có thể tự chuốc say chính mình.”
“Để con gái cô biết được, không biết nó sẽ trêu cô thế nào đâu.”
Tôi chẳng hề nghe rõ những gì anh ta nói, bởi tất cả suy nghĩ đều tập trung vào bàn tay đang nắm lấy tay tôi.
Tôi lên tiếng:
“Cố Tu, hôm nay tôi rất vui.”
Anh ta quay đầu lại:
“Vui vì cái gì? Vì uống rượu à?”
Tôi lắc đầu, khẽ cười:
“Không phải, mà là vì… tôi có đồng nghiệp rồi.”
Vì có người công nhận tôi, có người thấy tôi giỏi giang, vì hôm nay, tôi đã có thể sống giống như những cô gái bình thường khác trên thế gian này.
Không dựa dẫm ai, không phụ thuộc ai, tôi bắt đầu tự tạo dựng sức mạnh cho riêng mình.
Cố Tu im lặng một lúc, sau đó chỉ nói một câu:
“Đồ ngốc.”
Xe chạy êm ru trên con đường về nhà.
Loa phát nhạc nhẹ, ánh đèn neon ngoài đường lướt nhanh qua cửa sổ, nối lại thành một dải sáng dài.
Tôi khẽ nói:
“Cố Tu, hình như tôi thích anh rồi.”
Tôi không dám nghe câu trả lời của anh ta, chỉ biết nhắm mắt thật chặt.
Không hiểu vì sao, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống từ khóe mi.
Một lúc lâu sau, xe dừng lại.
Tôi cảm nhận được bàn tay anh ta đặt lên mặt mình.
Giọng anh ta trầm thấp vang lên, mang theo ý cười nhẹ:
“Đồ mít ướt.”
11
Theo như đã hứa, sau khi nhận lương, tôi nên dọn ra ngoài.
Tôi cũng cảm thấy ở nhà Cố Tu mãi không hay, mấy ngày gần đây bắt đầu tìm nhà thuê.
Cố Tu không phản đối, nhưng cứ theo sát tôi để đưa ra ý kiến.
“Vị trí này xa quá, dì Hoàng đến đây cũng không tiện.”
“Chỗ này nhỏ thế, xe đồ chơi của Đô Đô còn chẳng có chỗ để.”
“Đây lại là khu cũ, gần như chẳng có bảo vệ gì. Trước đây vẫn chưa tìm ra kẻ lạ từng đột nhập vào nhà cô, nếu lại có chuyện gì, lúc đó cô có khóc cũng không kịp đâu.”
Cuối cùng, tôi bực mình:
“Cái này không được, cái kia cũng không xong, lương tôi chỉ hơn bốn ngàn một tháng, anh mong tôi thuê được chỗ nào tốt hơn sao?”
Cố Tu thản nhiên nói:
“Tôi cũng đâu có giục cô chuyển đi đâu, cứ ở đây là được rồi.”
…
Có khi nào anh ta chưa từng có ý định để tôi dọn ra ngoài không?
Tôi nhìn chằm chằm Cố Tu, còn anh ta thì tránh ánh mắt tôi, quay qua chơi với Đô Đô.
Tôi nhíu mày:
“Anh có ý gì đây?”
“Không có ý gì cả.”
Dì Hoàng nghe thấy hai chúng tôi nói chuyện, lập tức cầm cái xẻng nấu ăn từ trong bếp chạy ra:
“Sơ Ảnh muốn dẫn Đô Đô dọn ra ngoài à?! Tôi không đồng ý đâu!”
Dì chống nạnh, trợn mắt nhìn Cố Tu:
“Cố Tu, có phải lại chọc giận Sơ Ảnh không?! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám để con bé dọn ra ngoài, thì sau này đừng hòng về nhà nữa!”
…
Tôi hoàn toàn ngơ người.
Đây…
Sao nghe thế nào cũng không giống lời của một bảo mẫu chút nào?
Tôi quay đầu nhìn Cố Tu, đầy nghi hoặc.
Anh ta cúi đầu, lấy tay bóp sống mũi, đến mức đỏ cả mặt, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài:
“Mẹ, mẹ dọa Sơ Ảnh sợ rồi.”
Tôi: “……”
“Mẹ?!”
Dì Hoàng – à không, bác gái Cố – lúc này mới nhận ra mình đã để lộ thân phận.
Bác lúng túng nhìn tôi, rõ ràng là có chút hoảng loạn.
Bác lau tay lên tạp dề, cố tìm một cái cớ:
“Ờ… Ờ… Mẹ vào bếp nấu cơm đây, cháy đồ mất rồi!”
Nói xong, bác hốt hoảng chạy thẳng vào bếp.
Tôi không thể gào lên, chỉ có thể trừng mắt nhìn Cố Tu:
“Chuyện gì đây?! Anh còn giấu tôi bao nhiêu điều nữa?!”
Cố Tu chớp mắt vô tội:
“Thật sự hết rồi mà.”
Tôi vẫn giữ nguyên ánh mắt sắc như dao nhìn anh ta.
Cuối cùng, Cố Tu dựa người vào sofa, lười biếng nói:
“Bà ấy cứ ép tôi đi xem mắt suốt, chẳng lẽ cô muốn Đô Đô phải gọi người khác là mẹ?”
Tôi nhíu mày:
“Không ai bắt anh phải nhận Đô Đô là con gái cả.”
Cố Tu hừ một tiếng, thản nhiên đáp:
“Là tôi tự nguyện làm bố của con bé.”
Sau đó anh ta thẳng thừng tuyên bố:
“Tôi nói trước, tôi không đồng ý để con gái tôi gọi người khác là bố.”
Tôi cố ý nói khích:
“Trước đây Đô Đô vẫn gọi Hứa Cao Viễn là ba mà.”
Cố Tu lập tức cười lạnh:
“Sơ Ảnh, hôm nay cô cố ý muốn chọc tức tôi đúng không?”
Thấy tình hình không ổn, tôi không nói thêm nữa, nhanh chóng bế Đô Đô lên, ôm con bé đi thẳng về phòng, không thèm để ý đến tên đàn ông kia nữa.
12
Thoáng cái, tôi và Cố Tu đã sống chung hơn nửa năm.
Hiện tại, Đô Đô đã trở thành một “con nghiện ba” thực thụ, ngày nào cũng bám theo Cố Tu, miệng nhỏ không ngừng bi bô gọi.
Từ sau khi bại lộ thân phận, dì Hoàng cũng không còn che giấu gì nữa, thậm chí thỉnh thoảng còn dẫn cả ba của Cố Tu đến chơi với Đô Đô.
Ba mẹ của Cố Tu thực sự rất khác với anh ta.
Hai người họ đều là những người trung niên chất phác, lúc nào cũng tươi cười hiền hậu, nói chuyện rất ôn hòa.
Tôi thầm nghĩ, có khi nào gen của Cố Tu bị đột biến rồi không?
Lúc tôi nói điều này với Cố Tu, anh ta lại rất không phục, nhất quyết khẳng định rằng hồi trẻ, ba anh ta được gọi là “Châu Nhuận Phát của Mã Yên Sơn”.
Tôi: “…”
Nói thật lòng, tôi chẳng nhìn ra điểm nào giống hết.
Mỗi lần gặp chúng tôi, hai bác luôn nhắc đi nhắc lại chuyện kết hôn.
“Con cái cũng có rồi, còn định kéo dài đến bao giờ?”
Nhưng Cố Tu chưa từng đề cập chuyện cưới xin với tôi, hơn nữa, tôi vừa mới thoát khỏi một cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc, đối với chuyện tái hôn, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Tôi thà cứ tiếp tục cuộc sống như thế này.
Với tôi, thế này là đủ tốt rồi.
Thứ Hai, khi tôi cùng đồng nghiệp đến công ty khách hàng để bàn bạc về phương án sửa đổi thiết kế, tôi tình cờ gặp lại Hứa Cao Viễn.
Anh ta không còn dáng vẻ phong độ như khi chúng tôi ly hôn nữa.
Cả người có vẻ xuề xòa, tiều tụy.
Chiếc áo sơ mi trắng đầy nếp nhăn, mái tóc lộn xộn, không chút sức sống, quầng thâm dưới mắt rõ ràng.
Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ta đầy kinh ngạc và hoảng hốt, giọng có chút run rẩy:
“Sơ Ảnh?”
Tôi gật đầu, lịch sự gọi:
“Hứa tổng.”
Khoảnh khắc này, tôi nhận ra rằng Hứa Cao Viễn đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ với tôi.
Thậm chí, tôi không có chút hứng thú nào muốn biết tại sao anh ta lại ra nông nỗi này.
Khi bàn về phương án thiết kế, Hứa Cao Viễn rõ ràng không thể tập trung, cả buổi chỉ lặng lẽ nhìn tôi, mất hồn mất vía.
Ngay cả đồng nghiệp của anh ta cũng nhận thấy sự bất thường:
“Cao Viễn, cậu không sao chứ?”
Lúc này, Hứa Cao Viễn mới sực tỉnh, đứng dậy, nhìn tôi nói:
“Sơ Ảnh, anh muốn nói chuyện riêng với em một chút, được không?”
Tôi nhíu mày, không cảm thấy có chuyện gì đáng để nói với anh ta.
Thấy tôi không trả lời, anh ta tiếp tục:
“Chỉ vài phút thôi, anh xin em.”
Cuối cùng, tôi vẫn đi ra ngoài.
Anh ta đưa tôi đến văn phòng của mình.
Tôi vô tình nhìn thấy trên bàn làm việc có một bức ảnh.
Đó là bức ảnh chụp chung của anh ta và Tấn Na, có vẻ là từ thời đại học.
Hứa Cao Viễn cũng nhận ra điều đó, hốt hoảng chạy tới, vội vàng úp ngược bức ảnh xuống.
“Bức ảnh này là Tấn Na đặt ở đây, ảnh cũ của anh từ lâu đã vứt đi rồi.”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Anh không cần phải giải thích với tôi.”
Hứa Cao Viễn ngẩn người, rồi khẽ thở dài:
“Em thay đổi nhiều quá.”
Tôi bật cười:
“Nếu anh từng bị người ta hãm hại, bị chồng phản bội, bị đuổi khỏi nhà với hai bàn tay trắng, phải vất vả mưu sinh, thì anh cũng sẽ thay đổi thôi.”
Anh ta có chút mất tự nhiên:
“Anh đã gọi cho em mấy lần, nhưng em không nghe máy… Khi đó anh chỉ là quá tức giận, nếu em gặp khó khăn về tài chính, anh có thể giúp em…”
Tôi dứt khoát cắt ngang:
“Không cần.”
Hứa Cao Viễn cúi đầu, giọng thấp xuống:
*”Sơ Ảnh, dù em có tin hay không, anh thực sự đã yêu em. Lúc cưới em, anh chưa từng nghĩ sẽ ly hôn với em.
Nhưng chuyện của Đô Đô… thực sự đã làm anh quá sốc, khi đó anh mất lý trí…”*
Tôi nhìn anh ta, cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
“Vậy ý anh là… đứa con trong bụng Tấn Na không phải của anh? Nếu tôi không nhầm, chuyện đó xảy ra khi chúng ta còn đang trong hôn nhân phải không?”
Hứa Cao Viễn lúng túng:
“Anh uống say rồi…”
Tôi nhếch môi:
“Thế còn lần ở Tam Á? Cũng là uống say à?”
Hứa Cao Viễn rõ ràng hoảng loạn, ánh mắt né tránh:
“Em… sao em biết…?”
Tôi hạ giọng, từng chữ từng chữ sắc bén:
*”Hứa Cao Viễn, không phải anh muốn biết tại sao Đô Đô không phải con anh sao?
Sao không hỏi thẳng vợ hiện tại của anh, xem cô ta đã làm gì tôi?”*
Hứa Cao Viễn rõ ràng không biết chuyện năm đó, cả người cứng đờ, đầy nghi hoặc:
*”Chuyện này… rốt cuộc là sao?
Anh hôm đó… chỉ là muốn nói rõ mọi chuyện với cô ấy…”*
Tôi hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng khàn khàn:
*”Hứa Cao Viễn, anh mãi mãi vẫn là như vậy.
Lúc ở bên tôi, trong đầu anh chỉ có Tấn Na.
Giờ thì sao? Anh đã toại nguyện, đã đến được với cô ta rồi.
Thế mà bây giờ lại chạy đến nói với tôi những lời này, anh không thấy quá buồn cười sao?
Anh có thể nào một lần trong đời chịu trách nhiệm với quyết định của chính mình không?”
Hứa Cao Viễn lảo đảo lùi lại, mắt đầy vẻ phức tạp:
“Anh sẽ điều tra chuyện này, nếu thật sự liên quan đến Tấn Na… anh sẽ cho em một lời giải thích.”
Tôi không còn muốn nghe thêm bất kỳ lời nào từ anh ta nữa.
Không chút do dự, tôi quay người rời khỏi văn phòng.
13
Tâm trạng tốt đẹp của tôi hoàn toàn bị Hứa Cao Viễn phá hỏng.
Lúc tan làm, Cố Tu đến đón tôi.
Anh ta liếc nhìn tôi, nhướng mày:
“Sao thế? Bĩu môi đến mức có thể treo cả chai xì dầu rồi kìa.”
Tôi thở dài:
“Tôi gặp Hứa Cao Viễn rồi.”
Cố Tu trầm mặc vài giây, sắc mặt cũng có chút khó chịu:
“Hắn ta muốn gì?”
“Không biết, hỏi đông hỏi tây.”
Tôi bực bội:
“Trước đây thì chẳng thèm quan tâm, bây giờ lại nhớ ra mà hỏi tôi sống thế nào.”
Cố Tu cười lạnh:
“Hừ, mẹ của con tôi mà cần hắn quan tâm à?”
Tôi không muốn tiếp chuyện, chỉ cúi đầu im lặng.
Lúc lái xe, Cố Tu lại liếc nhìn tôi:
“Đang nghĩ gì thế?”
Tôi trầm ngâm:
“Có vẻ như Hứa Cao Viễn thật sự không biết tôi bị Tấn Na hãm hại.”
Cố Tu hờ hững:
“Thế nên cô định tha thứ cho hắn?”
Tôi quay đầu lườm anh ta:
“Anh nói chuyện kiểu gì vậy?”
Cố Tu mím môi, không nói thêm gì nữa.
Về đến nhà, không biết tên này lại ăn trúng thứ gì, tự nhốt mình trong phòng làm việc, ngay cả Đô Đô cũng không đoái hoài.
Tôi gõ cửa hai lần, anh ta chỉ đáp một câu ‘bận’.
Trước khi đi ngủ, tôi lại đến gõ cửa:
“Anh mà không ra thì tôi đi ngủ luôn đấy, thật sự không thèm quan tâm anh nữa đâu.”
Cửa phòng lập tức bật mở.
Cố Tu đứng đó, sắc mặt âm u:
“Xem ra cô vẫn nghĩ đến Hứa Cao Viễn. Chỉ mới gặp hắn một lần, mà đã chẳng thèm dỗ tôi nữa rồi.”
…
Tôi thật sự cạn lời.
Dáng vẻ này của anh ta khác hoàn toàn so với lần đầu tôi gặp.
Thật sự là… quá trẻ con rồi.
Tôi bất giác nhớ đến cảnh tượng anh ta lén xem ‘Nụ Hôn Tinh Nghịch’, không nhịn được bật cười.
Tôi vừa cười, Cố Tu lại càng giận hơn.
Anh ta kéo tôi vào lòng, cúi xuống hôn mạnh.
Lúc đầu, đó chỉ là một nụ hôn đầy tức giận, không mang theo bất kỳ sự dịu dàng nào.
Nhưng dần dần…
Nụ hôn trở nên khác lạ, hơi thở của chúng tôi dồn dập hơn.
Tôi cảm nhận được cánh tay anh ta siết chặt eo tôi, rồi đẩy tôi tựa vào cánh cửa phòng.
Sự việc… có vẻ đang mất kiểm soát.
Vài phút sau, khi hai chúng tôi tách ra, tôi vẫn còn mơ màng.
Cố Tu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm:
“Sơ Ảnh, em đã bị tôi đóng dấu rồi, đừng có nhìn ai khác nữa.”
Rồi anh ta bổ sung một câu:
“Lăng nhăng không tốt cho trẻ con đâu.”
…
Tôi bật cười.
Người đàn ông này đúng là vừa bá đạo vừa buồn cười.
Mối quan hệ giữa tôi và Cố Tu cuối cùng cũng rõ ràng hơn một chút.
Nhưng có một số chuyện tôi vẫn chưa hiểu rõ.
Ví dụ như câu nói trước đây của anh ta:
“Người khác tôi không quan tâm, nhưng nếu dám tính kế lên đầu tôi, thì phải xem bản thân có đủ khả năng không.”
… Rốt cuộc có ý gì?
Tôi từng hỏi hai lần, nhưng Cố Tu đều không chịu nói.
Tôi đoán chắc chắn anh ta vẫn chưa nghĩ ra cách nào, nên cố tình ra vẻ thần bí trước mặt tôi.
Không ngờ chỉ một tháng sau, tôi nghe đồng nghiệp bàn tán về chuyện Hứa Cao Viễn ly hôn.
“Là cái khách hàng mà chúng ta gặp lần trước đấy, cậu ta vừa mới ly hôn xong.”
“Nghe nói đứa con sinh ra không phải của cậu ta, náo loạn cả thành phố.”
“Cô vợ cũng chẳng phải loại vừa, còn đến công ty gây chuyện đòi tiền, khiến cậu ta mất luôn cả việc làm.”
…
Người họ đang nói đến, chắc chắn là Tấn Na.
Vậy tức là… đứa con không phải của Hứa Cao Viễn?
Tôi sững sờ.
Phản ứng đầu tiên của tôi là gọi ngay cho Cố Tu.
Điện thoại vừa kết nối, tôi lập tức hỏi:
“Anh biết chuyện Hứa Cao Viễn và Tấn Na ly hôn chưa? Nghe nói đứa trẻ không phải con anh ta!”
Cố Tu thản nhiên đáp:
“Ừm.”
Tôi khựng lại.
“Khoan đã… Đứa bé của Tấn Na… không có liên quan gì đến anh chứ?”
Bên kia điện thoại, im lặng một hồi lâu.
Sau đó, hai chữ rít ra từ kẽ răng:
“Sơ… Ảnh.”
Tôi giật mình, lập tức nhận sai:
“Xin lỗi! Tôi sai rồi!”
Chuyện này vẫn chưa rõ ràng, không ngờ trên đường về nhà, tôi lại gặp Hứa Cao Viễn.
Anh ta đứng đợi ngay dưới tòa nhà công ty tôi.
Vừa thấy tôi, anh ta gọi tên tôi, bước đến:
“Sơ Ảnh, anh ly hôn rồi.”
Tôi cau mày, không hiểu anh ta nói chuyện này với tôi làm gì.
Gương mặt Hứa Cao Viễn trông vô cùng mệt mỏi:
“Sau khi em nói chuyện đó với anh, anh đã bí mật điều tra, đúng là có vấn đề thật…”
“Anh không ngờ… Xin lỗi em.”
Anh ta thở dài:
*”Có lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho anh.
Bởi vì… đứa trẻ của Tấn Na cũng không phải con anh.”*
Tôi im lặng.
Hứa Cao Viễn tiếp tục:
*”Anh đã thu thập đầy đủ tin nhắn và bằng chứng về những gì Tấn Na làm năm đó, hiện tại đã khởi kiện cô ta.
Giờ chỉ còn chờ phán quyết của tòa án.”*
Tôi không có biểu cảm gì, lạnh nhạt đáp:
“Ồ.”
Hứa Cao Viễn nhìn tôi, giọng khàn khàn:
*”Sơ Ảnh, em và Đô Đô… vẫn ổn chứ?
Đô Đô chắc cũng… hai tuổi rồi nhỉ?
Anh muốn…”*
“Anh muốn nói gì?”
Đúng lúc này, Cố Tu xuất hiện, trên tay đang bế Đô Đô.
Tôi ngạc nhiên:
“Sao anh lại dẫn Đô Đô đến đây?”
Cố Tu bình thản đáp:
“Hôm nay mẹ tôi đi ra ngoài với ba tôi, không ai trông con bé.”
Đô Đô bây giờ đã là một cô nhóc kháu khỉnh, trên đầu cột một cái chỏm tóc nhỏ, hai má phúng phính, trông vô cùng đáng yêu.
Hứa Cao Viễn nhìn thấy con bé, cả người như run lên, mắt có chút đỏ:
“Con bé lớn thế này rồi sao… Đô Đô, ba là…”
“Là một chú không cần quen biết.”
Cố Tu bình tĩnh che mắt Đô Đô, giọng châm biếm:
“Hứa tiên sinh, không ở nhà lo chuyện gia đình, chạy đến tìm vợ tôi làm gì?”
Tôi và Hứa Cao Viễn đồng loạt sững sờ.
“Vợ anh?”
Cố Tu nhấn mạnh từng chữ:
*”Sao thế? Sơ Ảnh chưa nói với anh sao?
Tôi là ba của đứa trẻ này.
Ba ruột.”*
…
Tôi: “…”
Không biết tại sao, nhưng tôi thật sự không hiểu nổi tên này đang đắc ý cái gì.
Dường như… đây là kiểu so đo kỳ lạ giữa đàn ông với nhau.
Cuối cùng, Hứa Cao Viễn lặng lẽ rời đi.
Cố Tu ôm Đô Đô bằng một tay, tay còn lại nắm lấy tay tôi.
Anh ta chậm rãi nói:
*”Sau này ít tiếp xúc với loại người này đi.
Đến con ruột của mình là ai còn không biết, đúng là… ngu ngốc.”*
Đô Đô không hiểu gì, nhưng vẫn học theo ba mình, non nớt nói theo:
“Ngốc!”
14
Tôi luôn có cảm giác chuyện này có gì đó không đúng.
Thậm chí trực giác mách bảo rằng nó có liên quan đến Cố Tu.
“Cố Tu, có phải do anh làm không?”
Tên này vẫn không chịu nhận.
Cuối cùng, tôi hết cách, trực tiếp nhảy lên đè anh ta xuống ghế sô pha:
“Anh nói đi, tôi đảm bảo giữ bí mật.”
Cố Tu nhìn tôi chằm chằm, yết hầu khẽ động:
“Nếu tôi nói, có thưởng không?”
Tôi nhẹ nhàng chạm môi anh ta:
“Thế này?”
“Không đủ.”
Tôi hôn sâu hơn vài giây:
“Giờ thì sao?”
“Vẫn chưa đủ.”
Tôi chuẩn bị đứng dậy:
“Vậy thôi, tôi không muốn biết nữa.”
Giây tiếp theo, Cố Tu đột ngột đè tôi xuống:
“Không được, muộn rồi.”
Cuối cùng, tôi cũng biết toàn bộ chân tướng.
Cố Tu chậm rãi nói:
*”Sau khi biết đêm đó người ở cùng tôi là em, thật ra tôi rất áy náy.
Nhưng tôi cũng hiểu, nếu tôi xuất hiện, em sẽ càng khó xử hơn.”*
Vì thế, trong một thời gian dài, anh ta chỉ âm thầm quan sát cuộc sống của tôi.
*”Lúc đó tôi cũng không nghĩ đến việc Đô Đô là con mình.
Tôi chỉ đơn giản là muốn quan sát xem Hứa Cao Viễn có ngoại tình hay không, nếu có, tôi sẽ cảnh báo em.”*
Tôi gật đầu:
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… tôi phát hiện Tấn Na vẫn luôn dây dưa với hắn, thậm chí còn có quan hệ thể xác.”
Thế là Cố Tu cố tình tìm một người, dụ dỗ Tấn Na, rồi khiến cô ta phản bội Hứa Cao Viễn.
Tôi sững sờ, một lúc lâu không nói nên lời.
Cố Tu có chút chột dạ, biện hộ:
*”Tôi chỉ dùng gậy ông đập lưng ông thôi mà.
Bọn họ tự đi con đường đó, tôi không hề ép buộc ai.
Với lại, Tấn Na vốn không chỉ có Hứa Cao Viễn.
Ngay cả khi cô ta có thai, chính cô ta cũng không biết cha đứa bé là ai.
Hứa Cao Viễn chỉ là người đến sau chịu trận thôi.
Tôi…”*
Tôi cười, vòng tay ôm lấy anh ta:
“Cảm ơn anh.”
Cố Tu hơi sững người:
“Em không thấy tôi mưu mô, lòng dạ quá sâu à?”
“Dù sao cũng không ít.”
Anh ta im lặng hai giây, rồi trêu chọc:
“Vậy chẳng phải vừa vặn bù đắp cho cái đầu đơn giản của em sao?”
…
Ban đầu không giận, nhưng giờ lại hơi bực rồi đấy!
Khi Đô Đô tròn hai tuổi, Cố Tu cầu hôn tôi.
Thật ra, tôi không có ý định tái hôn.
Nhưng nếu người đó là anh ấy, tôi nghĩ… mình có thể thử xem.
Sau khi kết hôn, một ngày nọ, tôi dẫn Đô Đô ra ngoài chơi.
Con bé bị mất một món đồ, thế nên chúng tôi đến đồn cảnh sát báo mất.
Thật trùng hợp, cảnh sát tiếp nhận vụ việc chính là người đã xử lý vụ kẻ trộm đột nhập nhà tôi trước đây.
Anh ta nhìn tôi, tỏ vẻ ngạc nhiên:
*”Đây là con gái của cô à?
Lớn thế này rồi cơ à.”*
Tôi cảm thán thời gian trôi qua nhanh.
Kết quả, anh ta đột nhiên hỏi tôi một câu trời ơi đất hỡi:
*”Dạo này cô với chồng thế nào rồi?
Còn cãi nhau không?”*
Tôi ngơ ngác:
“Hả?”
Anh ta cười cười, nói tiếp:
*”Trước đây không phải cô cãi nhau với chồng, rồi tự đi thuê nhà ở khu Phúc Lạc à?
Sau đó chồng cô cũng chuyển đến đấy để dỗ cô về nhà.”*
…
Hả?!
Cái tin đồn này ở đâu ra vậy?
Tôi còn chưa biết giải thích kiểu gì.
Cảnh sát càng nói càng hăng:
*”Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chúng tôi gặp một vụ như vậy.
Vì muốn ép vợ về nhà, còn thuê người đến phá khóa, rồi cầu xin chúng tôi phối hợp diễn kịch.
Hành vi này rất không đáng khuyến khích.
Sau này đừng làm thế nữa.”*
…
Gì cơ?
Cái gì mà ‘thuê người đến phá khóa’ để ép tôi chuyển nhà?!
Vài phút sau, Cố Tu hớt hải chạy đến:
“Sao thế? Sao lại đến đồn cảnh sát?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
Cố Tu vừa nhìn thấy cảnh sát, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Cố Tu ôm Đô Đô vào lòng:
“Đô Đô, con xem này, mẹ con đang giận kìa.”
Đô Đô lập tức phối hợp:
“Mẹ ơi, giận thì xấu lắm!”
Tôi bị chọc tức đến bật cười:
“Cố Tu, nói anh cả người đầy tâm cơ, đúng là không oan chút nào!”
Cố Tu hắng giọng:
“Vì theo đuổi em, anh cũng hết cách rồi.”
Anh ta vòng tay ôm lấy tôi:
“Lần sau không có nữa, được không?”
…
Còn có thể làm gì bây giờ?
Lên con thuyền cướp biển này rồi, tôi còn có thể làm gì nữa đây?!
Tôi lườm anh ta một cái, hừ lạnh:
“Một tháng không được vào phòng ngủ chính.”
Nghĩ nghĩ một chút, tôi bổ sung:
“Cũng không được xem phim thần tượng.”
Đáp lại tôi, là một tiếng kêu than thảm thiết.
“Có thể rút ngắn xuống một tuần không?”
“Không.”
“Vậy một tháng không xem phim thần tượng, nhưng được vào phòng ngủ chính?”
“Không.”
“Vậy một tháng không vào phòng ngủ chính, nhưng được xem phim thần tượng?”
“Không.”
Đô Đô chạy vòng quanh hai chúng tôi, Cố Tu đứng cạnh năn nỉ mặc cả.
Cơn gió nhẹ lướt qua, thời gian dường như trôi chậm lại.
Có lẽ… hạnh phúc chính là thế này.
——Toàn văn hoàn——

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét