Trạm y tế thị trấn quanh năm vương vất mùi th/uốc sát trùng pha lẫn bụi bặm, tạo thành một thứ hương vị đặc trưng khiến người ta vừa ngột ngạt vừa khó chịu.
Tôi ngồi trên chiếc băng ghế gỗ cứng trong phòng khám phụ khoa, ngón tay vô thức xoắn lấy vạt áo, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Bên ngoài hành lang, người ra kẻ vào, tiếng bước chân, tiếng ho, tiếng trẻ con khóc hòa trộn thành bản nhạc ồn ào không dứt.
Nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả. Chỉ nghe rõ nhịp tim mình đập thình thịch, dồn dập như trống thúc bên tai.
Tôi đang đợi kết quả khám sức khỏe.
Bác sĩ nói cơ thể tôi hơi yếu, kh/í hu/yết không tốt, cần bồi bổ thêm.
Tôi nghĩ thầm, nếu lần này có thể m/ang th/ai lần nữa, liệu Giang Hải có vui không?
Anh ấy luôn bảo: đơn vị bận, sự nghiệp là quan trọng nhất, còn chuyện con cái để sau.
Nhưng chúng tôi đã cưới gần bảy năm rồi. Tôi năm nay hai mươi tám, nếu còn chần chừ nữa sẽ thành sản phụ tuổi cao.
Biết đâu, có thêm một đứa con, căn nhà này sẽ giống “gia đình” hơn.
Biết đâu, anh ấy sẽ bớt bận rộn, về nhà thường xuyên hơn.
“Hứa Mai Lệ?”
Một nữ bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng đẩy cửa bước ra, cầm trong tay phiếu khám của tôi.
Tôi vội đứng dậy, nở nụ cười lễ phép:
“Dạ, tôi đây bác sĩ.”
Cô đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt đảo qua mặt tôi rồi lại nhìn xuống tập hồ sơ, lặp đi lặp lại mấy lần, lông mày khẽ nhíu.
“Chị… đã kết hôn đúng không?”
Tôi chột dạ, tim hẫng đi một nhịp. Chẳng lẽ có vấn đề nghiêm trọng sao? Tôi nắm chặt tay, lo lắng đáp:
“Dạ đúng… Chồng tôi là quân nhân, đang công tác xa.”
Sự nghi hoặc trong mắt bác sĩ càng rõ hơn. Cô lật phiếu khám ra, chỉ vào màn hình máy tính.
“Lạ thật. Trong hệ thống ghi rõ tình trạng hôn nhân của chị là: l/y h/ôn.”
L/y h/ôn?
Hai chữ ấy như sấm nổ giữa đầu, vang dội không ngừng.
Não tôi như bị ai tắt công tắc. Trong khoảnh khắc, máu như ngừng chảy, đầu óc trống rỗng, chân tay lạnh buốt.
Chắc là nghe nhầm rồi.
“Bác sĩ… có nhầm không ạ? Chồng tôi tên Giang Hải, là sĩ quan quân đội. Chúng tôi đang sống bình thường mà, sao lại… l/y h/ôn được?”
Giọng tôi run rẩy, từng chữ thốt ra đều lẫn nỗi sợ và hoảng loạn.
Có lẽ thấy tôi phản ứng quá mạnh, bác sĩ xoay màn hình về phía tôi, giọng dịu đi:
“Chị xem đi, hệ thống ghi rõ: chị và người tên Giang Hải đã hoàn tất thủ tục l/y h/ôn từ… nửa năm trước.”
Cô kiểm tra lại thông tin, nói cẩn trọng:
“Họ tên, số căn cước đều trùng khớp. Đây, chị nhìn, ngày cập nhật là mười hai tháng Sáu.”
Mười hai tháng Sáu.
Một cái tên – một con số – như lưỡi dao lạnh cắm thẳng vào tim tôi.
Hơi thở nghẹn lại, ngực đau thắt như bị ai bóp nghẹt.
Tôi nhớ rõ ngày đó.
Nửa năm trước, anh ấy hiếm khi được nghỉ phép về nhà.
Anh nói quân đội cần cập nhật hồ sơ thân nhân, có vài giấy tờ cần ký.
Anh đưa cho tôi một xấp tài liệu, chỉ vào vài chỗ, giọng nhẹ nhàng xen chút thúc giục:
“Mai Lệ, ký nhanh đi. Chỉ là thủ tục hành chính thôi, mai anh phải quay lại đơn vị rồi.”
Khi ấy, tôi đang cúi người giúp mẹ chồng – người đang nằm l/iệt giường – trở mình và bôi th/uốc chống loét. Tay tôi ám đầy mùi th/uốc mỡ.
Tôi không nghĩ nhiều, cũng chẳng đọc, chỉ cầm bút ký vào những chỗ anh chỉ.
Vì tôi tin anh.
Tin đến mức cái tên ấy, con người ấy, đã ăn sâu trong tim tôi, thành thói quen, thành niềm tin tuyệt đối.
Anh là người lính giữ nước, là bầu trời của tôi — sao tôi lại có thể nghi ngờ anh được chứ?
Giờ nghĩ lại, những tờ giấy tôi từng ký bừa bãi, từng tờ, từng tờ, hóa ra đều là lưỡi dao đâm ngược lại mình.
Và tôi, chính tay mình, đã trao dao cho anh.
Tay chân tôi lạnh ngắt, người chao đảo.
Tờ phiếu khám trong tay nhẹ như lông, giờ lại nặng tựa ngàn cân; từng chữ như kim thép rực đỏ đâm vào mắt.
Hai chữ “đã kết hôn” bị gạch đỏ, thay bằng “l/y h/ôn”.
Cảm giác vừa nực cười vừa đau đớn trào dâng như sóng dữ.
Tôi lao khỏi phòng khám, đầu óc ù ù, mọi thứ xung quanh như quay cuồng.
Dựa lưng vào bức tường lạnh toát, tôi rút chiếc điện thoại cũ kỹ đã dùng mấy năm.
Tôi muốn gọi ngay cho Giang Hải, hỏi anh ta rốt cuộc là sao.
Nhưng ngón tay cứ run rẩy, không bấm nổi.
Tôi sợ. Tôi sợ nghe thấy giọng anh ta – bình thản, dửng dưng, như mọi lời đã được chuẩn bị sẵn.
Bất giác, tôi nhớ đến chiếc thẻ ngân hàng trong túi.
Đó là thẻ nhận trợ cấp quân nhân hàng tháng.
Mở ứng dụng ngân hàng, con số hiện lên rõ ràng: khoản trợ cấp vẫn được chuyển đều, không thiếu đồng nào.
Anh ta có thể xóa bỏ tôi trên giấy tờ, nhưng vẫn dùng danh nghĩa “vợ quân nhân” của tôi để nhận tiền trợ cấp.
Ha.
Tôi bật cười, một tiếng cười khô khốc, nghẹn đắng.
Tựa vào tường, tôi từ từ trượt xuống, tiếng cười vỡ nát giữa cổ họng khô rát. Nước mắt cứ thế tràn ra, nóng bỏng và mặn chát.
Tôi, Hứa Mai Lệ, người phụ nữ suốt bao năm quần quật chăm nhà, chăm mẹ chồng l/iệt giường, tiết kiệm từng đồng để anh ta an tâm công tác, để căn nhà này tốt hơn.
Vậy mà cuối cùng, tôi lại trở thành trò hề.
Anh ta bỏ rơi tôi như vứt một món đồ cũ — gọn gàng, lặng lẽ, chẳng cần một lời.
Còn tôi, kẻ ngốc này, vẫn còn mơ tưởng sinh thêm đứa con, nghĩ rằng như thế anh ta sẽ quay về, sẽ ở lại lâu hơn đôi chút.
Một cơn buồn nôn dâng lên, trào ra tận cổ họng.
Tôi ôm bụng lao vào nhà vệ sinh, bấu lấy bồn rửa mà nôn thốc nôn tháo.
Những gì trào ra — không chỉ là dịch chua, mà còn là bảy năm hôn nhân đầy uất nghẹn và tủi nhục.
Tôi mở vòi nước, dòng nước lạnh táp vào mặt, từng giọt như dao lạnh khiến tôi tỉnh táo hơn đôi chút.
Không.
Chuyện này không thể dừng ở đây.
Tôi không thể để anh ta sống yên như chưa từng phản bội.
Tôi sẽ để anh ta biết — người anh ta từng nghĩ là “vợ hiền ngoan ngoãn” cũng có thể trở thành cơn bão quét sạch mọi thứ anh ta muốn giấu.
**2.**
Tôi như hồn ma lạc bước trên con đường về nhà.
Nắng hè gay gắt như thiêu cháy mặt đất, cỏ dại ven đường cũng rũ rượi vì nóng.
Nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì. Cả người như tỏa ra hơi lạnh, từ tận sâu trong xương.
Đẩy cửa vào, luồng không khí nặng mùi th/uốc và mùi khai nồng xộc thẳng lên mũi.
“…Nước… nước…”
Tiếng rên yếu ớt vang lên từ phòng ngủ.
Mẹ chồng tôi – bà Vương Tú Cầm – nằm bất động trên giường.
Bà bị đột quỵ nửa năm trước, l/iệt nửa người, nói năng không rõ, không thể tự chăm sóc.
Nhìn người đàn bà gầy guộc, da bọc xương ấy, lòng tôi bỗng trở nên dửng dưng.
Tôi bước lại, rót ly nước ấm, dùng muỗng đút từng ngụm cho bà. Môi bà khô nứt, run rẩy tiếp nhận.
Đôi mắt đục ngầu nhìn tôi chằm chằm, như muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ phát ra vài tiếng “a… a…” vô nghĩa.
Trước kia, tôi từng thấy bà đáng thương.
Tôi từng chăm bà tận tình — tắm rửa, thay bỉm, đút ăn, đổ bô — không một lời than.
Vì bà chỉ có một người con trai là Giang Hải.
Vì Giang Hải là chồng tôi.
Nên chăm bà là “điều đương nhiên”.
Nhưng giờ đây, khi nhìn bà, trong mắt tôi chẳng còn chút dịu dàng hay thương cảm nào nữa.
Tôi – Hứa Mai Lệ – rốt cuộc đã sống vì điều gì?
Tôi vì cái gì mà phải canh giữ bên một người già nằm liệt giường?
Vì cái gì mà phải gồng gánh một cái nhà trống rỗng lạnh ngắt này?
Trong khi người đàn ông đó — chồng tôi — đang ngoài kia tận hưởng cuộc sống mới với người khác?
Tôi không phải thánh nữ.
Sự căm hận trong tôi như cỏ dại, đang mọc lan từng tấc trong tim.
Tôi phải tra rõ ngọn ngành.
Tôi muốn chính mắt mình nhìn thấy bằng chứng, không để mình bị dắt mũi thêm nữa.
Tôi biết rõ quân đội có kỷ luật, chuyện này không thể vội vàng làm lớn.
Việc cần làm bây giờ là đến phòng hộ tịch.
Tôi ghé nhà bác Trương hàng xóm, nhờ bác trông giúp mẹ chồng một lát.
Rồi ôm theo hộ khẩu và chứng minh thư, leo lên chuyến xe buýt chạy về huyện.
Phòng làm việc của Sở Dân chính huyện bật điều hòa mát lạnh, nhưng cái “lạnh” đó chẳng thấm vào đâu so với mùa đông đang gào rú trong lòng tôi.
Tôi đứng xếp hàng, tay chân lạnh ngắt như xác không hồn.
Đến lượt, tôi đưa giấy tờ qua ô cửa, giọng khản đặc:
“Chào chị… Tôi muốn tra tình trạng hôn nhân của mình.”
Nhân viên là một phụ nữ khoảng hơn ba mươi, nhận lấy giấy tờ của tôi, gõ mấy dòng lên máy tính. Một lát sau, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại:
“Chị là Hứa Mai Lệ đúng không? Theo hệ thống ghi nhận thì… chị và anh Giang Hải đã hoàn tất thủ tục ly hôn vào ngày 12 tháng Sáu năm nay.”
Lời nói ấy như chiếc búa nện thẳng vào lớp hy vọng cuối cùng trong lòng tôi, đập nát tan tành.
“Có thể… cho tôi xem bản thoả thuận ly hôn không?”
Tôi gần như cầu xin, giọng run bần bật.
Cô ấy do dự vài giây, nhưng vẫn mở hồ sơ điện tử.
Ngay giây đầu nhìn thấy bản “thoả thuận” đó, tôi thấy hai mắt mình bỏng rát như bị kim đâm.
Nội dung ngắn đến nực cười: hai bên tự nguyện ly hôn do tình cảm rạn nứt.
Tôi — Hứa Mai Lệ — tự nguyện từ bỏ toàn bộ tài sản chung, tự nguyện từ bỏ quyền nuôi con.
Phần ký tên bên dưới là cái tên méo mó xiêu vẹo đến buồn cười, chẳng khác gì nét vẽ nguệch ngoạc của học sinh tiểu học — hoàn toàn không giống nét chữ ngay ngắn, gọn gàng của tôi.
Nhưng… dấu vân tay đỏ chót phía dưới, cùng với dấu mộc xác nhận trùng khớp trên giấy tờ tùy thân — thì là thật.
Giang Hải, anh giỏi thật.
Dùng một chữ ký giả đã cướp trắng mọi thứ của tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, toàn thân run lên vì phẫn nộ, cơn giận bốc lên tận óc.
Nhân viên kia có lẽ thấy bầu không khí căng thẳng quá nên cười cười, buột miệng:
“À, mà nói ra cũng khéo ghê… chồng cũ chị — à không, phải gọi là ‘người trước’ rồi nhỉ — sáng nay vừa tới đây đăng ký kết hôn với một cô họ Tiêu. Người trẻ giờ làm việc nhanh thật đấy.”
“Ầm——”
Trong đầu tôi như có một quả bom vừa nổ tung, chấn động đến mức mọi âm thanh xung quanh đều biến mất.
Hôm nay?
Buổi sáng nay ư?
Nghĩa là — ngay trong cái ngày mà anh ta “ly hôn” với tôi, anh ta đã vội vã kết hôn với người khác?
Nhanh đến mức khiến người ta thấy ghê tởm, vô tình đến mức khiến người ta rùng mình!
Tôi thậm chí có thể hình dung rõ mồn một cảnh tượng sáng nay —
Anh ta, trong bộ quân phục thẳng thớm, mặt mày rạng rỡ, đứng cạnh một cô gái trẻ trung xinh đẹp, cả hai nở nụ cười hạnh phúc.
Ngay tại nơi này — nơi tuyên án chấm dứt cuộc hôn nhân của tôi — họ lại long trọng bắt đầu cuộc đời mới của họ.
Còn tôi thì sao?
Người “vướng chân” trong mắt họ, vẫn còn đang ngu ngốc ở hậu phương, lo từng bữa từng giấc cho mẹ chồng nằm liệt giường!
Tất cả những nỗi đau, sự nhục nhã, phẫn uất, trong khoảnh khắc ấy, hòa tan thành một ngọn lửa giận lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Giang Hải. Tiêu Nhu.
Tôi nhớ kỹ rồi.
Bàn tay tôi siết chặt đến mức móng tay đâm sâu vào thịt, máu rịn ra trong lòng bàn tay.
Cơn đau ấy khiến tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Tôi bước ra khỏi Sở Dân chính.
Ánh nắng ngoài trời chói chang đến mức làm tôi nhức mắt, nhưng trong lòng tôi, mặt trời đã tắt từ lâu.
Thế giới trước mắt chỉ còn lại một mùa đông lạnh lẽo phủ kín.
Tôi không khóc, cũng không gào lên.
Bởi tôi biết, nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời này.
Từ giờ trở đi —
Tôi muốn anh ta, và người đàn bà kia, phải trả giá cho tất cả những gì họ đã làm.
3.
Tôi trở về nhà thì trời đã sẩm tối.
Trong nhà tối om, không có lấy một bóng đèn bật sáng, chỉ có tiếng thở nặng nề của mẹ chồng — bà Vương Tú Cầm — vang lên trong bóng đêm, khô khốc và yếu ớt.
Tôi bật đèn.
Ánh sáng trắng đột ngột chiếu lên người bà cụ nằm bất động trên giường, gương mặt lờ đờ không chút phản ứng.
Tôi đứng đó, lặng người nhìn bà.
Trong lòng ngổn ngang như một nồi lẩu trộn: có chút xót xa, có chút thương cảm, và còn lại là vô vàn những cảm xúc không gọi thành tên.
Bà — từng là sợi dây duy nhất ràng buộc tôi với căn nhà này.
Là lý do để tôi cắn răng chịu đựng, để ngày qua ngày không than không oán.
Nhưng giờ đây, bà lại trở thành vũ khí lợi hại nhất trong tay tôi, là con át chủ bài duy nhất tôi còn nắm được để phản công Giang Hải.
Xin lỗi, mẹ.
Tôi khẽ thì thầm trong lòng.
Không phải tôi tàn nhẫn, mà là con trai mẹ đã quá tuyệt tình.
Tôi đã đưa ra một quyết định khiến chính tôi cũng phải sửng sốt.
Tôi bước tới bên giường, bắt đầu thu dọn quần áo và đồ sinh hoạt hằng ngày của mẹ chồng.
Sau đó, tôi rút điện thoại ra, gọi đến viện dưỡng lão tư nhân ở trấn trên.
“A lô, là viện trưởng Lý phải không ạ? Tôi là người nhà của bà Vương Tú Cầm — Hứa Mai Lệ đây.
Vâng, tôi muốn làm thủ tục cho bà xuất viện ngay bây giờ. Tôi sẽ tới đón bà.”
Đầu dây bên kia, viện trưởng Lý cực kỳ bất ngờ:
“Mai Lệ à? Trời cũng tối rồi, sao tự nhiên lại muốn đón mẹ chồng em về? Tình trạng của bà không ổn lắm, vẫn cần chăm sóc chuyên môn đấy.”
Tôi hiểu điều đó rất rõ.
Để gửi được mẹ chồng vào viện này, tôi đã phải nhờ cậy biết bao mối quan hệ.
Chi phí mỗi ngày cũng không hề thấp. Nhưng tôi thật sự không thể gồng gánh nổi — ban ngày đành gửi bà vào đó, tối lại đưa về.
Tôi áp điện thoại lên tai, nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng lạnh.
Giọng tôi vang lên, lặng như nước nhưng lạnh như sương:
“Không sao đâu. Bà ấy… từ nay sẽ có người khác chăm.”
“Không cần đâu, viện trưởng Lý. Giờ bà ấy đã có con trai ruột lo rồi. Tôi – người ngoài – không cần bận tâm nữa.”
Tôi cúp máy, không hề do dự.
Ngay trong đêm, tôi thuê một chiếc xe van, cùng tài xế vất vả hết sức mới bế được mẹ chồng cùng cả chiếc giường bệnh đơn giản của bà lên xe.
Chiếc xe xóc nảy trên con đường quê gập ghềnh, ổ gà nối ổ trâu.
Bà Vương Tú Cầm nằm trên giường, lúc tỉnh lúc mê, thi thoảng lại rên khẽ vài tiếng yếu ớt.
Tôi nhìn khuôn mặt hốc hác ấy, trong lòng thoáng dấy lên một chút xót xa… và cả chút tội lỗi.
Nhưng cảm xúc ấy chỉ lóe lên như đốm lửa nhỏ, rồi nhanh chóng bị dập tắt bởi ý chí lạnh lùng đã nung chảy trái tim tôi.
Tôi rút điện thoại ra, mở danh bạ, tìm đến cái tên “Giang Hải”, chậm rãi gõ từng chữ:
“Giang Hải, tôi chuẩn bị cho anh và cô vợ mới một món quà tân hôn.
Sáng mai chín giờ, phòng tiếp khách trong doanh trại.
Không gặp, không về.”
Tôi biết, đêm nay là đêm tân hôn của anh ta.
Anh ta sẽ chẳng rảnh mà mở điện thoại.
Nhưng điều đó chẳng quan trọng — đây chỉ là lời dẫn cho một vở kịch, là màn mở đầu cho trò báo ứng mà tôi sắp viết lại bằng tay mình.
Tôi tắt máy, dựa người vào cửa kính lạnh buốt, nhìn ra ngoài.
Khung cảnh đêm tối lùi dần phía sau, ánh đèn thành phố xa xa lấp lánh như một giấc mơ không bao giờ chạm tới.
Đã có một thời, tôi cũng từng mơ —
Rằng sẽ cùng Giang Hải nắm tay nhau giữa chốn phồn hoa, có một mái nhà nhỏ, có bình yên và tiếng cười.
Nhưng giờ, giấc mộng tan rồi.
Tôi không còn là người đàn bà khúm núm, quanh quẩn bên bếp và giường bệnh nữa.
Từ hôm nay, Hứa Mai Lệ của quá khứ đã chết.
Người phụ nữ đang ngồi trong chiếc xe này —
sẽ sống vì chính mình, và đòi lại công bằng cho bảy năm tuổi xuân bị chôn vùi cùng danh nghĩa “vợ quân nhân”.
4.
Sáng sớm hôm sau, trời còn mờ ánh.
Ánh sương xám nhạt xuyên qua kính xe chiếu lên khuôn mặt tôi – mặt trắng bệch vì cả đêm thức trắng.
Chiếc xe van dừng ngay trước cổng doanh trại nơi Giang Hải công tác.
Cổng trại cao, nghiêm trang; cờ đỏ phấp phới; lính canh đứng gác với tư thế trang nghiêm — mọi thứ đều toát ra nét nghiêm luật của quân đội.
Tôi trả tiền cho tài xế, rồi cùng anh ta vất vả khiêng chiếc giường bệnh có mẹ chồng tôi xuống. Chúng tôi đẩy nó tới trước ô cửa sổ của phòng bảo vệ.
Thấy vậy, người lính gác trên cổng lập tức cảnh giác, bước tới hỏi han.
“Chị có việc gì, đồng chí?” Ánh mắt anh ta sắc bén, dò xét từ đầu đến chân tôi và chiếc giường.
Tôi lôi trong túi ra CMND và cái thẻ quân nhân đã bị huỷ, thứ tôi chuẩn bị từ trước, đưa cho anh ta.
“Xin chào, tôi là Hứa Mai Lệ. Tôi đến tìm trung úy Giang Hải — anh ấy là chồng tôi. Tôi là người nhà của anh ấy… có chuyện rất khẩn cấp.”
Khi nói hai chữ “người nhà”, tôi cố ý nhấn một chút, giọng có chua cay và tự trào.
Người giữ cổng kiểm tra thông tin, rồi nhìn sang bà cụ nằm trên giường, vẻ mặt lộ ra khó xử.
“Người nhà à? Nhưng… hôm nay anh ấy mới đăng ký kết hôn sáng nay, đang nghỉ phép cưới.”
Một tiếng cười gằn thầm vang trong đầu tôi — đúng như tôi nghĩ.
Tôi giả vờ hoảng hốt, vội vã:
“Kết hôn? Thật ư? Thế càng phải gọi anh ấy về gấp chứ! Bà ấy là mẹ ruột anh ấy, đang bệnh nặng, nhà có chuyện lớn, tôi một mình không gánh nổi, nhất định phải cho anh ấy biết!”
Diễn xuất của tôi hẳn là đủ chân thật, cộng thêm mẹ chồng trông đúng là bệnh nặng, nên lính gác không dám chậm trễ, lập tức gọi điện báo vào trong.
Chúng tôi chờ khoảng hai mươi phút, cuối cùng tôi cũng được phép vào trong, ngồi đợi ở phòng tiếp khách.
Phòng không lớn, sạch sẽ, sáng sủa. Trên tường treo một dòng khẩu hiệu nổi bật:
“Vì nhân dân phục vụ.”
Tôi đẩy giường bệnh của mẹ chồng vào đúng chính giữa căn phòng — nơi bắt mắt nhất.
Sau đó tôi kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh bà. Yên lặng. Bình tĩnh.
Tôi đang đợi.
Đợi người chồng cũ của tôi — cùng người vợ mới của anh ta.
Chín giờ đúng, cánh cửa bị đẩy ra.
Giang Hải xuất hiện, mặc bộ quân phục chỉnh tề, cầu vai sáng rực dưới ánh sáng sớm.
Anh ta bước vào, dáng thẳng, vẻ ngoài phong độ — như thể là tấm gương hoàn hảo của “người quân nhân gương mẫu”.
Bên cạnh anh ta, tay đan tay với một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp.
Cô ta mặc váy đỏ, trang điểm tỉ mỉ, trên mặt là nét thẹn thùng và hạnh phúc không thể giấu.
Chính là Tiêu Nhu.
Hai người cười nói bước vào — cảnh tượng ngọt ngào đến mức khiến lòng tôi nhói lên một nhịp.
Nhưng nụ cười ấy chỉ tồn tại được chưa đến hai giây.
Khi ánh mắt của họ rơi xuống tôi — và chiếc giường bệnh phía sau tôi — khuôn mặt đang rạng rỡ ấy lập tức đông cứng lại.
Đặc biệt là Giang Hải — sắc mặt anh ta chuyển từ đắc ý ngập trời sang xanh mét như tro tàn chỉ trong tích tắc.
“Hứa Mai Lệ!”
Anh ta gần như nghiến răng, từng chữ từ kẽ răng bật ra, giận dữ không thể kìm nén.
Anh ta sải bước đến trước mặt tôi, cúi người xuống, giọng hạ thấp nhưng tức đến run rẩy:
“Cô điên rồi à? Sao lại mang mẹ đến tận đây?”
Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt như lửa của anh, nhưng trên mặt mình chỉ là một vẻ điềm tĩnh, thậm chí còn mỉm cười—nụ cười lạnh như băng.
Tôi không đáp lại câu hỏi của anh, mà rút từ túi vải mang theo một tờ giấy.
Tôi ném “pạch” tờ giấy lên cái bàn trước mặt anh.
Đó là một bản photo giấy chứng nhận kết hôn, đỏ rực chói mắt. Ảnh trên đó chính là anh và người phụ nữ bên cạnh—Tiêu Nhu.
“Giang Hải, anh đã kết hôn rồi. Chúc mừng anh.”
Từng chữ tôi nói ra rõ ràng, chậm rãi: “Giờ đây, xin anh, với tư cách con trai, hãy thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng mẹ ruột của mình.”
Đồng tử anh co lại đột ngột; anh nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi, như thể đang gặp người lạ lần đầu.
Tiêu Nhu cũng cúi mắt nhìn. Khi cô ta nhận ra tên và ảnh mình trên tờ giấy, khuôn mặt xinh đẹp phảng phất một thoáng đỏ thoáng trắng, cảm xúc hiện rõ trên từng nét.
Cô ta siết chặt lấy cánh tay Giang Hải.
Anh túm lấy tờ photocopy, như muốn bóp vụn nó.
Ánh mắt anh hướng về tôi đầy cảnh cáo, giọng nói hạ xuống, như tiếng gầm của thú bị dồn ép:
“Cô định làm gì hả?!”
“Tôi định làm gì?”
Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh.
Tất cả những uất ức, nhục nhã và giận dữ dồn nén bao ngày trong tôi, giờ bật lên—rõ ràng, không thể kìm nén nữa.
“Tôi mới là người nên hỏi: anh định làm cái quái gì thế hả, Giang Hải?!
Anh lén lút làm thủ tục ly hôn, quay lưng một cái đã dắt người khác đi đăng ký kết hôn?
Anh coi tôi là gì? Coi cái nhà này là gì? Là đồ bỏ à?!”
Giọng tôi không lớn, nhưng từng câu, từng chữ như búa tạ, nện thẳng vào tim họ, không một chút nương tay.
“Anh vẫn đều đặn lĩnh khoản trợ cấp dành cho ‘vợ quân nhân Hứa Mai Lệ’ mỗi tháng, sống yên ổn với danh nghĩa của tôi —
còn tôi, một con người bằng xương bằng thịt, thì bị anh xem như đã chết!
Anh vứt một bà mẹ ruột đang nằm liệt giường, không thể tự lo cho bản thân,
ném cho tôi — cái người anh gọi là vợ cũ — như vứt một túi rác!”
“Giờ thì hay rồi — anh tân hôn, anh có vợ mới.
Thế thì sao? Không lẽ không nên đưa mẹ anh về nhà, để cô dâu mới xinh đẹp của anh được thể hiện lòng hiếu thảo sao?!”
Vừa dứt lời, Tiêu Nhu lập tức nổi đóa.
“Cô ta vừa nói cái gì?! Ly hôn?! Trợ cấp?!”
Cô ta hét lên, giọng bén như dao, đôi mắt trừng lớn nhìn Giang Hải.
Gương mặt vốn được trang điểm tỉ mỉ của cô ta vì phẫn nộ và kinh ngạc mà méo mó, nhăn nhúm lại.
Ánh mắt của cô ta quét qua bộ quần áo quê mùa, đơn sơ của tôi, rồi dừng lại thật lâu nơi bà cụ bốc mùi nằm trên giường bệnh…
Và cuối cùng, ánh mắt ấy đâm thẳng vào người đàn ông bên cạnh.
Chỉ một giây thôi — cô ta hiểu tất cả.
Cô tưởng mình cưới được một sĩ quan ưu tú, tiền đồ rộng mở.
Nào ngờ, lại rước về một tên vô liêm sỉ bỏ vợ, vứt mẹ, chỉ giỏi che đậy bằng bộ quân phục bảnh bao.
Tay cô ta siết chặt tờ photo giấy kết hôn, khớp ngón tay trắng bệch vì lực, cả người run lên vì phẫn nộ.
Còn tôi?
Tôi lặng lẽ đứng nhìn hai người họ, nhìn vết nứt vừa hình thành, nhìn cảnh bối rối, lúng túng, xấu hổ không giấu nổi…
Trong lòng tôi trào lên một thứ cảm giác khoái trá — lạnh lẽo, méo mó, nhưng thỏa mãn đến kỳ lạ.
Báo ứng luôn bắt đầu như thế.
Giang Hải. Tiêu Nhu.
Đây… mới chỉ là màn mở đầu.
5.
Không khí trong phòng tiếp khách, sau những lời tôi vừa nói, rơi xuống tận cùng lạnh lẽo.
Mặt Giang Hải lúc trắng lúc xanh, gân xanh nổi đầy trán.
Anh ta muốn bùng nổ, nhưng đây là doanh trại — nơi khắp nơi đều có mắt có tai. Anh ta không dám.
Chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi như thể muốn xé xác tôi bằng ánh mắt, giận đến run người.
Tiêu Nhu thì đã hoàn toàn đánh mất vẻ thanh lịch và bình tĩnh ban đầu.
Cô ta túm lấy cánh tay Giang Hải, lay mạnh, giọng chói tai, giận dữ chất vấn:
“Giang Hải! Anh phải nói rõ ràng cho tôi biết! Chuyện này là sao?! Người phụ nữ này là ai?! Bà già này là ai?!”
Cô ta mở miệng là “người phụ nữ này”, “bà già này” — từng câu từng chữ đều chứa đầy khinh miệt và ghê tởm.
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
Cô gái thành phố được nuông chiều từ nhỏ ấy, chắc chưa bao giờ nghĩ đến chuyện:
Tình yêu mà cô ta ôm ấp, lại đi kèm món quà tặng kèm thế này.
Tiếng cãi vã của chúng tôi cuối cùng cũng khiến các cán bộ trong doanh trại phải bước vào.
Người xuất hiện là một sĩ quan thiếu tá, đeo hai vạch hai sao trên vai, họ Lý, là cán bộ chính trị trong doanh trại này.
Đi sau ông còn có hai sĩ quan trẻ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai cho phép các người ồn ào như cái chợ trong phòng tiếp khách thế này?!”
Giọng ông nghiêm nghị, đầy uy lực, khiến cả phòng lặng đi trong thoáng chốc.
Thiếu tá Lý bước vào, giọng nghiêm khắc, uy nghi khiến cả phòng nhất thời im bặt.
Vừa thấy cấp trên, Giang Hải như vớ được cái phao cứu sinh, lập tức bỏ mặc tôi, bước nhanh lên phía trước, nghiêm trang giơ tay chào theo điều lệnh:
“Báo cáo đồng chí Lý! Đây chỉ là… chuyện riêng trong gia đình, một chút hiểu lầm, tôi sẽ giải quyết ngay!”
Anh ta cố gắng phủi sạch mọi rối ren chỉ bằng hai chữ: hiểu lầm.
Hiểu lầm?
Tôi khẽ bật cười lạnh.
Đến nước này rồi mà vẫn muốn làm ra vẻ yên ổn, bịt đầu gối lại bảo là chưa đứt chân sao?
Tôi không để anh ta có cơ hội tiếp tục bịa đặt.
Tôi bước thẳng đến trước bàn, lấy hết tài liệu tôi đã chuẩn bị kỹ từ đêm qua, từng thứ một bày ra rõ ràng trước mặt Thiếu tá Lý.
“Chào đồng chí Lý. Tôi là Hứa Mai Lệ. Là… vợ cũ của đồng chí Giang Hải.”
Tôi đặt lên bàn:
– Một bản in giấy xác nhận ly hôn trong hệ thống dân chính — nơi ghi rõ tôi là người bị ly hôn mà không hề hay biết.
– Một bản photo giấy đăng ký kết hôn của Giang Hải và Tiêu Nhu — vừa mới làm chưa đầy 24 giờ.
– Và cuối cùng, là hồ sơ bệnh án cùng chẩn đoán y tế của mẹ ruột anh ta — bà Vương Tú Cầm, đang nằm bất động phía sau tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản nhưng rắn rỏi, nhìn thẳng vào đồng chí Lý.
“Tôi đến đây hôm nay, không phải để gây rối.
Tôi chỉ muốn hỏi ba câu hỏi — rất rõ ràng.”
“Thứ nhất — trong thời gian tôi và anh ta vẫn đang là vợ chồng hợp pháp,
anh ta có quan hệ không đứng đắn với người khác hay không?
Việc lợi dụng sự tin tưởng của tôi để lừa ký giấy ly hôn, rồi ngay hôm sau kết hôn với người khác —
có vi phạm kỷ luật quân đội và đạo đức người quân nhân không?”
“Thứ hai — sau khi ly hôn,
anh ta vẫn tiếp tục dùng danh nghĩa ‘vợ chồng’ để nhận tiền trợ cấp của đơn vị,
việc này có được coi là gian lận và vi phạm kỷ luật nội bộ không?”
“Thứ ba — với tư cách là con trai,
anh ta đã bỏ mặc người mẹ liệt giường, đùn đẩy hết mọi trách nhiệm cho một người vợ cũ đã bị chính anh ta phản bội.
Hành vi đó, có xứng đáng với phẩm chất của một người lính không?”
Từng câu tôi nói ra, như một chiếc đinh sắc lạnh, đóng chặt vào bản danh sách sai phạm của Giang Hải.
Phía đối diện, vẻ mặt của Thiếu tá Lý và các sĩ quan phía sau ông dần trở nên nghiêm nghị. Không ai còn giữ vẻ dễ dãi lúc ban đầu.
Không ai dám nói đó chỉ là “chuyện gia đình” nữa.
Họ lần lượt cầm những tập tài liệu trên bàn lên, xem xét từng trang một cách cẩn thận.
Giữa hai hàng lông mày đều đã nhíu chặt lại thành một nếp sâu.
Còn Giang Hải — sắc mặt anh ta lúc này không chỉ tái mét, mà là xám như tro, trơ như tượng đá.
Môi anh ta run rẩy, nhưng không nói nổi lấy một câu.
Có lẽ anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện:
Người phụ nữ từng nhu mì ngoan ngoãn bên anh —
sẽ có một ngày đứng trước mặt anh lạnh lùng, rành rọt, đem mọi sai phạm của anh đóng từng nhát lên cột nhục như thế này.
Tiêu Nhu cũng chết lặng.
Cô ta cố chen vào, giọng the thé, cố chụp mũ tôi là ghen tuông vì thấy họ kết hôn, cố tình gây chuyện phá đám.
Nhưng đồng chí Lý chỉ liếc cô ta một cái, ánh mắt lạnh như thép, giọng trầm xuống:
“Đồng chí nữ này, mời cô giữ trật tự.
Quân đội có kỷ luật, có quy tắc. Mọi việc sẽ được xác minh rõ ràng.”
Chỉ một câu, một ánh mắt ấy thôi, đủ khiến Tiêu Nhu tái mặt, đỏ ửng vì xấu hổ, cứng đờ tại chỗ, không dám hé thêm một lời.
Đồng chí Lý quay sang một sĩ quan trẻ, ra lệnh:
“Đưa đồng chí Giang Hải sang phòng bên để làm việc riêng.”
Sau đó, ông quay lại phía tôi, giọng nói đã dịu hơn nhiều:
“Đồng chí Hứa Mai Lệ, những vấn đề chị phản ánh, chúng tôi sẽ tiếp nhận nghiêm túc.
Xin chị tin tưởng vào tổ chức. Chúng tôi nhất định sẽ điều tra và xử lý công tâm.”
Ông lại liếc sang giường bệnh, nơi bà Vương Tú Cầm đang nằm thiêm thiếp, rồi nói tiếp:
“Về phần cụ bà, chúng tôi sẽ lập tức đưa vào phòng y tế của đơn vị, để bác sĩ quân y thăm khám và chăm sóc tạm thời.
Chị yên tâm.”
Tôi gật đầu. Trong lòng, tảng đá lớn đè nặng suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng được nhấc xuống một nửa.
“Cảm ơn các đồng chí.
Tôi chỉ có một yêu cầu:
Từ nay về sau, toàn bộ chi phí điều trị, chăm sóc, và dưỡng lão của mẹ anh ta —
phải do chính Giang Hải chịu trách nhiệm.
Tôi mong phía đơn vị có thể đứng ra giám sát, để đảm bảo quyền lợi hợp pháp của tôi được tôn trọng và thực thi.”
“Đây là trách nhiệm pháp lý và nghĩa vụ đạo đức mà anh ta phải gánh vác.
Chúng tôi sẽ làm đúng như vậy.” — Đồng chí Lý đáp lời một cách nghiêm túc, chắc nịch.
Chẳng bao lâu sau, nhân viên y tế trong doanh trại đã có mặt, cẩn thận đẩy giường bệnh của mẹ chồng tôi đi.
Tôi đứng nhìn.
Thấy Giang Hải bị dẫn đi riêng để điều tra,
thấy Tiêu Nhu giận đến mức giậm chân, mặt đỏ bừng, nhưng hoàn toàn bất lực —
bỗng nhiên trong lòng tôi trào lên một cảm giác nhẹ nhõm đến lạ.
Một cảm giác mà suốt bao năm trời tôi chưa từng có được.
Nước cờ đầu tiên của tôi — đã đi đúng.
Giang Hải. Tiêu Nhu.
Những ngày tháng “tươi đẹp” của hai người… đến đây là hết rồi.
6.
Giang Hải bị tạm đình chỉ công tác để điều tra.
Tin tức ấy như một cơn gió lướt qua, nhanh chóng lan khắp doanh trại.
Từ một sĩ quan trẻ tài năng, được bao người ngưỡng mộ và đánh giá là “tiền đồ rộng mở”, anh ta bỗng chốc trở thành tiêu điểm bàn tán của mọi cuộc trà dư tửu hậu — nhân vật chính của một vụ bê bối đạo đức nhơ nhớp.
Anh ta bị giữ lại trong văn phòng, liên tục phải viết bản tường trình, hết lần này đến lần khác.
Phía trước là sự khiển trách nghiêm khắc của lãnh đạo, phía sau là những truy vấn lạnh lùng đến tàn nhẫn của ban kỷ luật.
Lần đầu tiên trong đời, anh ta biết thế nào là áp lực thật sự, biết thế nào là mất kiểm soát và sợ hãi.
Con đường mà anh ta từng tự hào nghĩ rằng sẽ sáng rực vinh quang… giờ đây phủ đầy mây đen.
Tối hôm đó, khi lê tấm thân mệt mỏi quay về căn nhà mới mà anh và Tiêu Nhu vừa dọn vào,
đón chờ anh không phải là nụ cười dịu dàng của tân nương, mà là tiếng hét xé họng và cơn điên loạn không có điểm dừng.
“Giang Hải! Đồ khốn! Anh lừa tôi!”
Tiêu Nhu vừa gào vừa ném gối, ném đệm, thậm chí bất kỳ thứ gì vớ được đều lao thẳng về phía anh.
“Anh bảo với tôi là đã ly hôn, không con cái, không vướng bận!
Kết quả là gì?
Vợ cũ anh dẫn cả bà mẹ nằm liệt giường đến tận cổng doanh trại!
Anh làm tôi mất mặt đến mức nào rồi anh có biết không?!”
“Giờ cả doanh trại đang cười vào mặt tôi!
Nói tôi mù mới đi lấy loại đàn ông như anh —
vứt vợ, bỏ mẹ, đúng là một tên sở khanh đội lốt quân nhân!”
Giọng cô ta sắc như dao, lồng ngực phập phồng, lớp trang điểm cầu kỳ đã nhòe nhoẹt vì nước mắt, để lộ gương mặt vặn vẹo đầy oán hận.
Đến lúc này cô ta mới nhận ra:
Mình không lấy được một “cổ phiếu tiềm năng”, mà rước về một hố lửa khổng lồ.
Cái danh “vợ sĩ quan” đầy hào nhoáng trong tưởng tượng còn chưa kịp tận hưởng,
đã lập tức vỡ tan thành một mớ hỗn độn — tình cũ, mẹ chồng liệt giường, bê bối kỷ luật, cả doanh trại bàn tán…
Không phải mơ — mà là ác mộng chính hiệu.
Điều khiến Tiêu Nhu không thể chấp nhận hơn cả là —
cô ta từ giờ phải gánh một bà mẹ chồng liệt nửa người, không thể tự lo cho bản thân!
Giang Hải bị cô ta làm cho đau đầu như búa bổ. Anh ta cố xoa dịu, ôm lấy cô ta:
“Nhu Nhu, nghe anh nói đã… không phải như em nghĩ đâu! Hứa Mai Lệ chỉ là một con đàn bà nhà quê chanh chua! Cô ta không muốn thấy anh sống tốt, nên mới cố tình gây chuyện thôi!”
“Anh đừng chạm vào tôi!” — Tiêu Nhu hất mạnh tay anh ta ra, gương mặt tràn đầy ghê tởm.
“Tôi không quan tâm cô ta là ai! Vấn đề bây giờ là MẸ ANH!
Anh định thế nào? Định để bà ta nằm mãi trong trạm y tế đơn vị à?
Bao giờ thì anh mới định… tự mình gánh cái đống rối ren đó về?!”
“Anh… anh…” — Giang Hải ấp úng, nghẹn lời.
Anh ta có cách gì đâu.
Thậm chí trong đầu còn thoáng qua một ý nghĩ nực cười:
Hay là… để Hứa Mai Lệ mang mẹ về lại?
Ý nghĩ vừa lóe lên, đã bị Tiêu Nhu đập tan không thương tiếc,
cùng với đó là một trận cãi vã còn nặng nề hơn, cay nghiệt hơn.
Đêm tân hôn của họ, cuối cùng lại trôi qua trong tiếng gào, tiếng trách móc và cả tuyệt vọng không lối thoát.
Còn tôi thì sao?
Tôi được phía đơn vị sắp xếp ở lại khu nhà khách, tạm thời nghỉ ngơi trong thời gian chờ xử lý vụ việc.
Phòng ở sạch sẽ, có nước nóng, có toilet riêng —
tốt hơn gấp trăm lần so với căn nhà cũ nát của tôi ngoài làng.
Mỗi ngày đều có cán bộ chuyên trách đến gặp tôi,
báo cáo tiến độ điều tra và cập nhật tình hình sức khỏe của bà Vương Tú Cầm.
Còn tôi thì sao?
Tôi luôn giữ thái độ bình tĩnh và phối hợp tuyệt đối, không chất vấn, không quấy rối, không làm lớn chuyện.
Tôi chỉ cần… bình tĩnh chờ đợi.
Đợi sự thật được phơi bày.
Đợi hồi chuông báo ứng vang lên đúng lúc.
Tôi biết, phía đơn vị nhất định sẽ tiến hành điều tra tài chính của Giang Hải.
Quả nhiên, chưa đầy hai ngày sau, chính đồng chí Lý đã đích thân tìm đến tôi để tìm hiểu chi tiết về tình hình thu – chi trong suốt thời gian hôn nhân giữa tôi và anh ta.
Tôi lấy ra một quyển sổ tay nhỏ, trên đó ghi chi chít từng khoản chi tiêu suốt mấy năm nay.
Tôi đã sống thế nào — dùng đồng lương ít ỏi của anh ta cộng với tiền trợ cấp của tôi để gồng gánh cả cái nhà, chi trả viện phí cho mẹ chồng, rồi còn phải thắt lưng buộc bụng gửi tiền về quê cho gia đình anh ta.
Tôi còn nói rõ: trong những năm qua, dưới danh nghĩa “tiếp khách đơn vị”, “đầu tư học hành”, “lo quan hệ”, v.v… Giang Hải đã nhiều lần “mượn” tôi từng khoản, cộng lại lên tới mấy chục triệu.
Từng đồng trong số đó, có khi là tiền tôi bòn mót từ từng bữa cơm, có khi là tôi ngửa tay vay từ bên ngoại.
Lúc đó, tôi tin. Tôi nghĩ anh ta thật sự đang cố gắng vì tương lai của hai đứa.
Giờ nghĩ lại, chỉ thấy lạnh gáy. Những khoản tiền ấy, rất có thể đều đã được dùng cho… Tiêu Nhu.
Còn bên kia, sau một trận cãi vã nảy lửa với Giang Hải, Tiêu Nhu lại lén đến tận nhà khách tìm tôi.
Cô ta không còn dáng vẻ ngạo mạn hôm nào, cố gắng tỏ ra nhã nhặn nhưng vẫn không giấu được thái độ “bề trên” khi bước vào “đàm phán”.
“Mai Lệ, cô ra giá đi. Cô muốn bao nhiêu thì mới chịu rút đơn, dắt theo mẹ cô cút về quê? Giải quyết trong hòa bình, đừng làm lớn chuyện nữa.”
Chắc trong đầu cô ta nghĩ, phụ nữ nhà quê như tôi, cứ đưa tiền là xong.
Tôi nhìn gương mặt tràn đầy tự tin và ưu thế ấy, chỉ cảm thấy buồn cười đến mức không nhịn nổi.
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Tiêu Nhu, cô thật sự nghĩ mọi thứ trên đời đều có thể dùng tiền để đổi sao?
Vậy cô thử định giá giúp tôi đi — lòng tự trọng của tôi, bảy năm tuổi xuân bị lừa gạt, bị chà đạp, bị vứt bỏ… tất cả đó, bao nhiêu tiền là đủ?”
Cô ta nghẹn họng, sắc mặt biến đổi, rồi ngay lập tức chuyển thành thẹn quá hóa giận.
“Đừng có mất mặt như vậy! Tin hay không thì tùy, tôi sẽ khiến cô bị cả làng khinh rẻ, cả đời không dám ngẩng đầu!”
Tôi cười, một tiếng cười nhẹ nhàng và thư thả.
“Cô cứ làm đi. Dù sao tôi cũng chẳng còn gì để mất, tôi không sợ. Còn cô, cô Tiêu, hãy tự hỏi xem khi lấy một kẻ lừa dối, cô được lợi gì chứ?”
Tiêu Nhu tức đến tái mặt, giậm chân rồi ôm hận bỏ đi.
Qua vài người hàng xóm và mối quan hệ với các quân nhân trước đây, tôi nắm được tin tức: chuyện của Giang Hải và Tiêu Nhu đã trở thành đề tài bàn tán rôm rả trong doanh trại.
Cặp tân lang tân nương giờ là trò cười sau lưng mọi người. Hình ảnh “trai trẻ tiến thủ” mà Giang Hải mất công xây dựng bao năm tan vỡ chỉ sau một đêm.
Hôn nhân của họ, dưới sức nặng của tiền bạc và trách nhiệm, đã xuất hiện vết nứt lớn.
Tất cả đều nằm trong tính toán của tôi.
Bây giờ, tôi chỉ cần châm thêm một ngọn lửa nữa.
7.
Tổ điều tra của quân đội làm việc cực kỳ nhanh nhạy.
Chỉ trong vài ngày, họ đã cử người về tận quê của tôi và Giang Hải để xác minh thông tin.
Tin tức này giống như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, khiến cả ngôi làng nhỏ xôn xao, rúng động.
Trước đây, Giang Hải từng là niềm tự hào của cả làng.
Là “phượng hoàng bay ra từ vùng quê nghèo”, là hình mẫu lý tưởng trong mắt các bậc phụ huynh — “con nhà người ta” chính hiệu.
Còn tôi, với tư cách là vợ của anh ta, cũng từng được hưởng chút ánh hào quang ấy.
Nhưng giờ thì khác.
Khi các cán bộ điều tra đến gặp ban lãnh đạo thôn và gõ cửa từng nhà để tìm hiểu, dư luận trong làng lập tức nghiêng hẳn về phía tôi.
“Con bé Mai Lệ ấy, thật sự khổ quá chừng!”
“Đúng rồi, lấy thằng Hải xong là chưa có một ngày gọi là sung sướng!”
“Mẹ anh ta nằm liệt một chỗ, ăn uống vệ sinh đều là một tay Mai Lệ lo hết. Ngay cả con gái ruột cũng chưa chắc chăm được vậy!”
“Còn thằng Hải thì sao? Cả năm chẳng thấy mặt. Về nhà thì ra dáng ông tướng, cái chai ngã cũng chẳng buồn nhặt lên!”
Dân làng không ngớt lời bênh vực tôi, xót xa thay cho những năm tháng tôi âm thầm chịu đựng.
Họ kể tôi tằn tiện lo toan, hiếu thảo với mẹ chồng, gồng gánh cả nhà, một mình bươn chải vì chồng con.
Từng câu nói mộc mạc nhưng chân thành ấy, gộp lại thành một bản tố cáo mạnh mẽ và xác thực nhất đối với Giang Hải.
Các đồng chí trong tổ điều tra ghi chép rất cẩn thận, không sót một lời.
Và họ cũng nhanh chóng phát hiện thêm — Giang Hải không chỉ vô trách nhiệm với gia đình…
Không chỉ vậy, anh ta còn nhiều lần viện đủ mọi lý do để “mượn tiền” từ tôi, thậm chí từ vài người họ hàng trong làng.
Lý do thì đủ kiểu, nhưng cuối cùng đều quy về một câu: “vì tương lai”.
Thế mà số tiền mượn đi… chưa từng quay lại.
Khi tổ điều tra đến xác minh, tôi đã cung cấp thêm một manh mối mới.
Tôi nhớ lại: trong khoảng một năm trở lại đây, Giang Hải từng nhờ tôi đứng tên làm một chiếc thẻ ngân hàng mới bằng căn cước công dân của tôi.
Anh ta từng vài lần dùng tài khoản này để nhận tiền từ những nguồn không rõ ràng, mỗi lần vài triệu, có lần lên đến hàng chục triệu.
Cứ mỗi lần tiền vừa vào tài khoản, anh ta sẽ gọi điện ngay lập tức yêu cầu tôi chuyển sang một tài khoản khác mà anh ta chỉ định.
Tôi từng hỏi số tiền đó là tiền gì, nhưng anh ta luôn lấp lửng, chỉ nói đó là “tiền dự án của đơn vị”, không tiện dùng tài khoản cá nhân.
Hồi đó tôi tin.
Còn bây giờ nghĩ lại, tôi chỉ thấy lạnh sống lưng. Sau những lời dối trá kia, rất có thể là một vũng bùn ngầm đen tối hơn nhiều.
Tôi báo cáo toàn bộ sự việc với tổ điều tra một cách trung thực. Ngay sau đó, hướng điều tra về Giang Hải lập tức mở rộng — từ vấn đề tác phong đạo đức cá nhân, sang vi phạm tài chính.
Lúc này, bản chất vụ việc đã hoàn toàn khác.
Trong nội bộ quân đội, áp lực đổ xuống đầu Giang Hải như núi.
Anh ta bắt đầu cuống cuồng, chạy đôn chạy đáo, tìm người “chạy cửa sau”, kéo các mối quan hệ để cố dìm chuyện xuống.
Nhưng anh ta đã đánh giá quá thấp quyết tâm chỉnh đốn kỷ luật của quân đội.
Dù gia đình của vợ mới — Tiêu Nhu — nghe nói cũng có chút thế lực ở thành phố…
Nhưng cái gọi là “gia thế” ấy, đứng trước kỷ luật nghiêm minh của quân đội, lại trở nên yếu ớt đến nực cười.
Sự bất mãn và oán hận của Tiêu Nhu với Giang Hải cũng ngày một lớn dần.
Cô ta phát hiện ra: người đàn ông mà mình lấy không chỉ là một gã đàn ông tồi tệ, lừa cưới, mà còn có thể dính dáng đến tham nhũng và tội phạm tài chính.
Giấc mơ trở thành “phu nhân sĩ quan” mà cô ta từng ảo tưởng, giờ đây đã chính thức biến thành ác mộng không lối thoát.
Tổ điều tra cũng tiến hành triệu tập và lấy lời khai từ Tiêu Nhu và gia đình cô ta.
Khi cha mẹ Tiêu Nhu biết được rằng, con gái cưng của mình đã lấy nhầm một người đàn ông có nhân cách tệ hại, còn có nguy cơ bị truy tố hình sự bất cứ lúc nào, thái độ của họ lập tức thay đổi hoàn toàn.
Họ bắt đầu gây sức ép dồn dập lên Tiêu Nhu, thúc giục cô ta sớm cắt đứt quan hệ với Giang Hải, càng nhanh càng tốt.
Tôi ngồi bên cửa sổ phòng khách, nhìn ra sân huấn luyện của doanh trại. Những bóng dáng binh lính đang hăng hái tập luyện dưới nắng sớm.
Bỗng dưng, tôi thấy trong lòng mình nhẹ bẫng một cách lạ lùng — một sự bình yên mà nhiều năm rồi tôi chưa từng cảm nhận.
Lần đầu tiên, tôi bắt đầu nghiêm túc nghĩ về tương lai của chính mình —
khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ sống thế nào, tôi muốn làm gì.
Tôi không còn là “vợ của ai đó”, không còn bị trói chặt vào tiền đồ và vận mệnh của một người đàn ông khác.
Cuộc đời tôi, từ giờ trở đi — sẽ do chính tôi nắm lấy.
Càng điều tra sâu, lớp mặt nạ giả dối của Giang Hải càng bị lột trần từng chút một.
Cái vẻ ngoài chỉn chu, tử tế, hết lòng vì công việc mà anh ta dày công xây dựng trước mặt đồng đội và cấp trên, đang sụp đổ từng mảng một.
Và đằng sau đó, hiện lên một con người thật sự: ích kỷ, yếu đuối, giả tạo.
Tôi biết, cái ngày anh ta bị phơi bày và trừng phạt — sẽ không còn xa nữa.
8.
Bản án cuối cùng đến nhanh hơn tôi tưởng. Và cũng tàn khốc hơn bất kỳ dự đoán nào.
Sau hơn một tuần điều tra sâu rộng, Ủy ban Kỷ luật Quân đội đã xác minh rõ toàn bộ sự việc và quyết định xử lý công khai đối với Giang Hải.
Hôm ấy, đơn vị tổ chức một cuộc họp toàn thể cán bộ – chiến sĩ trong doanh trại.
Tôi không được phép tham dự, nhưng ngay sau đó, chính đồng chí Lý đã đích thân đến nhà khách, thông báo kết quả cho tôi.
Ông nói, trước toàn thể sĩ quan – binh lính, chính bí thư Ủy ban Kỷ luật đã đứng ra trực tiếp đọc quyết định xử lý kỷ luật Giang Hải.
Trong bản quyết định ấy, từng hành vi vi phạm của anh ta được liệt kê rõ ràng, không thiếu một tội danh nào:
– Lừa dối tổ chức, dùng thủ đoạn bất chính để làm thủ tục ly hôn
– Suy đồi đạo đức, quan hệ bất chính với người khác khi hôn nhân vẫn còn hiệu lực
– Gian dối, lừa đảo chiếm đoạt trợ cấp quân nhân do nhà nước cấp phát
– Bất hiếu, cố tình trốn tránh trách nhiệm nuôi dưỡng mẹ ruột nằm liệt giường
– Có dấu hiệu sai phạm kinh tế, lợi dụng chức vụ để nhận tiền từ các nguồn không minh bạch…
Từng tội trạng như những nhát búa giáng xuống, đập tan hoàn toàn sự nghiệp quân ngũ và tương lai của Giang Hải.
Kết luận xử lý cuối cùng:
– Bị cách chức toàn bộ chức vụ,
– Buộc phải xuất ngũ,
– Và bị khai trừ khỏi quân đội.
Cùng lúc đó, toàn bộ số tiền trợ cấp đã chiếm đoạt trái phép cũng bị yêu cầu truy thu theo quy định của pháp luật.
Những đầu mối liên quan đến sai phạm tài chính sẽ được chuyển giao cho cơ quan tư pháp địa phương để tiếp tục điều tra và xử lý hình sự.
Bị khai trừ quân ngũ.
Với một người từng xem danh hiệu quân nhân là sinh mệnh, đây chẳng khác nào một bản án tử hình tinh thần.
Đồng chí Lý kể rằng, khi bản án vừa đọc xong, Giang Hải đứng trên bục, mặt trắng bệch, người cứng đờ như tượng.
Đôi chân run lẩy bẩy, đến mức suýt ngã quỵ ngay tại chỗ.
Anh ta – từng là một sĩ quan trẻ đầy tham vọng, từng ngẩng cao đầu giữa hàng ngũ – giờ đây chỉ còn là một kẻ thất bại thảm hại bị chính đồng đội quay lưng.
Những đồng nghiệp, chiến hữu cũ của anh ta — những người từng ngưỡng mộ, từng coi anh ta là tấm gương — giờ đây đều nhìn anh bằng ánh mắt đầy khinh miệt, tiếc nuối và phức tạp.
Những ánh nhìn ấy giống như hàng ngàn mũi dao sắc bén, cắt nát từng mảnh thể diện và lòng tự trọng cuối cùng mà Giang Hải còn sót lại.
Tiêu Nhu cũng có mặt trong buổi xử lý kỷ luật hôm đó.
Với thân phận “gia đình tân hôn”, cô ta được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu.
Khi nghe từng tội danh của chồng mình được công khai đọc to trước toàn thể đơn vị, cô ta chết lặng.
Mặt trắng bệch, ánh mắt thất thần, thân hình lảo đảo như sắp ngã quỵ.
Chính tại khoảnh khắc ấy, cô ta mới thật sự hiểu rõ bản chất của người đàn ông mà mình đã lấy làm chồng.
Giấc mộng lấy chồng nhà giàu, giấc mộng làm “phu nhân sĩ quan” —
vỡ vụn thành tro bụi ngay trước mắt.
Sau buổi họp, người ta nói rằng Tiêu Nhu như phát điên —
lao thẳng về phía Giang Hải, gào khóc, đấm đá, chửi rủa anh ta giữa đám đông:
“Đồ lừa đảo! Anh hủy hoại cả đời tôi! Anh là đồ súc sinh!”
Mọi thứ kết thúc theo cách không thể nào ê chề và lố bịch hơn.
Một cuộc hôn nhân mới chỉ kéo dài vài ngày, sụp đổ trước mặt bao người, chẳng khác nào một trò cười đầy cay đắng.
Còn về vấn đề chăm sóc bà Vương Tú Cầm, phía đơn vị cũng đã có kết luận chính thức.
Giang Hải phải chịu trách nhiệm hoàn toàn cho mọi chi phí điều trị và dưỡng lão của mẹ ruột trong tương lai.
Khoản này sẽ được đơn vị giám sát, và trích thẳng từ khoản lương hưu sau khi xuất ngũ của anh ta mỗi tháng,
đảm bảo quyền lợi cho tôi — người “con dâu cũ” từng bị ép gánh vác tất cả một mình.
Khi nghe đồng chí Lý đọc xong thông báo, tôi không cảm thấy vui sướng như mình từng tưởng tượng.
Thay vào đó, trong lòng là một sự bình thản sâu sắc, nhẹ nhõm chưa từng có.
Như thể một người đã phải đeo xiềng xích suốt nhiều năm trời, cuối cùng hôm nay —
được tháo gỡ tất cả.
Tôi thở ra một hơi dài.
Từng hơi thở, nhẹ dần… rồi hóa thành tự do.
Tôi nhìn đồng chí Lý, nói:
“Cảm ơn tổ chức… vì đã cho tôi một lời công bằng.”
Ông ấy nhìn tôi, trong ánh mắt lấp lánh một tia kính trọng thật lòng.
“Đồng chí Hứa Mai Lệ, chị đã chịu nhiều ấm ức.
Chị là một người phụ nữ kiên cường, dũng cảm. Những gì chị làm hôm nay… là một bài học sâu sắc cho tất cả quân nhân và gia đình họ.”
Chiều hôm đó, gia đình Tiêu Nhu từ thành phố lập tức kéo đến.
Không một lời dư thừa, họ thẳng tay kéo cô ta đi và tuyên bố dứt khoát:
Phải lập tức hủy hôn, cắt đứt mọi liên hệ với Giang Hải.
Từ nay, không còn dính dáng gì nữa.
Vậy là Giang Hải — người đàn ông từng vênh váo ngạo nghễ, từng ngồi trên đỉnh danh vọng —
chỉ trong một ngày, đã mất sạch tất cả.
Sự nghiệp.
Danh tiếng.
Tình yêu.
Gia đình.
Và cả mặt mũi.
Trắng tay. Không còn gì.
Tôi đứng trước cửa sổ nhà khách, nhìn xuống dưới sân.
Hai người họ — “cặp vợ chồng mới cưới” — đang gào thét, nguyền rủa nhau giữa ánh nhìn của mọi người.
Từng câu chửi, từng cử chỉ xấu hổ ấy, chính là hồi kết cho vở kịch giả tạo của họ.
Trong lòng tôi, như có tiếng vọng lại — câu nói tôi từng thốt ra trong phòng tiếp khách hôm đó:
“Anh đã kết hôn rồi, vậy thì… hãy làm tròn nghĩa vụ phụng dưỡng của mình đi.”
Bây giờ, món quà cưới mà tôi tặng…
họ đã nhận được rồi.
Chỉ mong họ — “thật sự thích.”
9.
Tin Giang Hải bị khai trừ khỏi quân ngũ chẳng mấy chốc đã lan về tới ngôi làng nhỏ nơi chúng tôi sinh ra.
Cả làng như nổ tung.
Người từng được treo trên miệng mọi người với niềm tự hào —
“niềm hy vọng của thôn,” “tấm gương để trẻ con noi theo,”
giờ đây lại trở thành trò cười của cả xóm —
một “Trần Thế Mỹ phiên bản hiện đại” bị người đời khinh rẻ.
Lời bàn tán quanh anh ta giờ không còn là sự ngưỡng mộ hay ghen tỵ, mà toàn là những câu chê trách, căm ghét.
“Đúng là biết mặt không biết lòng! Bề ngoài đạo mạo, ai ngờ lại là thứ rác rưởi như thế!”
“Tội nghiệp con bé Mai Lệ, hiền lành ngoan ngoãn mà bị hắn dày vò mấy năm trời!”
“Đáng đời! Loại con trai bất hiếu, vô lương tâm như thế, kết cục như vậy là nhẹ rồi đó!”
“Nghe bảo cái bồ nhí ở thành phố vừa thấy anh ta ngã ngựa là lập tức cao chạy xa bay luôn! Nghiệp báo đến nhanh ghê!”
Khi tôi trở về làng sau khi giải quyết xong mọi chuyện, ánh mắt người ta nhìn tôi đã không còn như xưa nữa.
Không còn sự thương hại lẫn dè chừng, không còn ánh nhìn nửa tin nửa ngờ.
Mọi người chủ động bước tới, bắt tay tôi, hỏi han ân cần:
“Mai Lệ à, về được là tốt rồi! Sau này có gì khó khăn, cứ nói với mấy bác, mấy cô!”
“Việc này con làm quá đúng! Phải để cho thiên hạ biết: sói đội lốt người thì phải mất mặt thế nào!”
Tôi nhìn từng gương mặt mộc mạc, thật thà ấy, sống mũi bỗng cay cay, mắt cũng hoe đỏ.
Tôi không còn là người vợ cũ lặng lẽ cam chịu, không còn là cô “quân nhân phu nhân” sống nhún nhường.
Giờ đây, bằng chính hành động của mình —
tôi đã đòi lại được danh dự, đòi lại được cái tên của mình.
Lưng tôi chưa bao giờ thẳng như lúc này.
Vài ngày sau, Giang Hải cũng trở về làng.
Anh ta về một mình, đầu tóc bù xù, mặt mày phờ phạc, cả người như thể vừa bị vứt ra từ một vũng bùn lầy.
Người từng ngạo nghễ trở về trong quân phục thẳng thớm, vênh váo như kẻ chiến thắng,
giờ đây ngay cả ngẩng đầu nhìn người cũng không dám.
Anh ta tự nhốt mình trong căn nhà cũ, cửa đóng then cài, không bước ra nửa bước,
không dám đối diện với ánh mắt khinh bỉ và lời bàn tán xôn xao của bà con hàng xóm.
Còn Tiêu Nhu, không hề chần chừ — lập tức làm thủ tục ly hôn.
Nghe nói, gia đình Tiêu Nhu vì muốn dứt điểm nhanh chóng “vết nhơ” này,
đã bỏ ra một khoản tiền để “mua đứt” cuộc hôn nhân nực cười ấy, chỉ mong xóa sạch cái tên Giang Hải khỏi cuộc đời con gái họ.
Giang Hải tìm cách níu kéo, van xin, thậm chí dùng cả những thủ đoạn bẩn thỉu để uy hiếp.
Nhưng sau cú đập đau đớn của hiện thực, cảm giác của Tiêu Nhu dành cho anh ta đã từ mê muội chuyển thành khinh ghét.
Cô ta ra đi dứt khoát. Không ngoái đầu. Không một tia do dự.
Còn tôi — theo đúng hướng dẫn từ đơn vị — đã chủ động liên hệ luật sư ở huyện,
bắt đầu chính thức xử lý các vấn đề tài chính còn lại giữa tôi và Giang Hải.
Số tiền anh ta lừa tôi mượn, từng đồng phải trả đủ.
Còn việc trách nhiệm chu cấp cho bà Vương Tú Cầm, tôi cũng yêu cầu đưa ra pháp lý cụ thể, có ràng buộc và giám sát rõ ràng.
Tiền hưu trí của Giang Hải, sau khi bị khấu trừ tiền phạt và truy thu trợ cấp gian lận,
gần như chẳng còn lại bao nhiêu.
Anh ta không có tài sản đứng tên. Không đất. Không nhà. Không xe.
Để xoay xở trả nợ, anh ta bắt đầu bán tháo những món đồ cũ trong nhà, những thứ còn chút giá trị.
Nhưng tất cả chỉ như muối bỏ bể — chẳng thể nào đủ để lo nổi chi phí điều trị và chăm sóc dài hạn cho mẹ anh ta.
Về phần bà Vương Tú Cầm, đơn vị đã giúp tôi sắp xếp ổn thỏa,
đưa bà vào một viện dưỡng lão – phục hồi chức năng tốt nhất ở huyện.
Giang Hải giờ bị ràng buộc cả bởi pháp luật lẫn kỷ luật quân đội.
Anh ta phải định kỳ đến thăm mẹ, và đóng chi phí điều dưỡng hằng tháng, không được phép chậm trễ.
Tôi có ghé thăm bà Vương Tú Cầm một lần.
Bà nằm trên chiếc giường trắng tinh, trong căn phòng sạch sẽ, thoang thoảng mùi thuốc sát khuẩn.
Sắc mặt bà đã khá hơn trước, nhưng ánh mắt vẫn trống rỗng, như thể linh hồn đã sớm rời đi khỏi thân xác ấy.
Người hộ lý nói với tôi,
Giang Hải từng đến đây, quỳ trước giường, khóc suốt một buổi.
Nhưng bà vẫn không có bất kỳ phản ứng nào — không nhìn, không nói, không rơi nước mắt.
Có lẽ trong lòng bà, người con trai ấy… đã chết từ lâu rồi.
Tôi đứng nhìn cảnh ấy, nhìn người đàn ông từng được tôi yêu bằng cả thanh xuân,
giờ cô độc, nghèo túng, bị cả thế giới quay lưng.
Trong lòng tôi, không còn một chút thương hại.
Tất cả những gì anh ta đang gánh,
chẳng qua là quả báo của chính mình.
Còn tôi —
tôi đã cắt đứt mọi ràng buộc với anh ta.
Tình, nghĩa, trách nhiệm —
đều đã trả xong.
Quá khứ đến đây, nên có một dấu chấm hết.
10.
Tôi tưởng rằng mọi chuyện đến đây đã có thể khép lại.
Nhưng hóa ra, tôi vẫn đánh giá quá thấp… sự độc ác của lòng người.
Người đàn bà tên Tiêu Nhu — sau khi ly hôn với Giang Hải,
phát hiện mình không chỉ tay trắng, mà còn vì cuộc hôn nhân tai tiếng này mà mất sạch danh dự trong giới của mình.
Cô ta không cam tâm.
Không chấp nhận cái kết “âm thầm biến mất khỏi sân khấu”,
cô ta bắt đầu trút mọi oán hận lên đầu tôi.
Cô ta nghĩ xấu, rồi làm ác.
Ẩn danh lên các nền tảng mạng xã hội và diễn đàn địa phương,
cố tình gieo rắc tin đồn sai sự thật về tôi.
Cô ta dựng tôi thành một mẹ chồng tương lai mưu mô, tham lam, lắm chiêu trò,
một “mụ đàn bà nhà quê thủ đoạn” mà chỉ cần nhìn thôi đã thấy ghê tởm.
Cô ta nói: tôi biết trước chuyện ly hôn, nên cố tình giữ mẹ chồng làm con tin để uy hiếp.
Cô ta nói: tôi ra giá trên trời, ép Giang Hải bồi thường mới chịu buông, khiến anh ta mất chức.
Thậm chí, cô ta còn nói cả kế hoạch phản công của tôi là một âm mưu tinh vi để trục lợi.
Mỗi lời bịa đặt đều kèm hình ảnh, giọng văn đầy kịch tính, khiến những người ngoài cuộc không biết thật giả cũng lao vào bàn tán.
Một số họ hàng xa của tôi cũng đọc được, gọi điện đến hỏi dồn:
“Mai Lệ, mấy cái trên mạng là sao vậy con?”
“Người ta nói ghê quá, mà không lẽ là thật?”
Tôi còn chưa kịp phản hồi, dì Trương trong làng đã xông tới, hằm hằm chìa cái điện thoại ra.
“Mai Lệ! Con nhìn xem!
Cái thứ khốn nạn nào rảnh rỗi đến mức rắp tâm bịa đặt kiểu này!
Nó rớt cả lương tâm rồi hả trời!”
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại.
Những dòng chữ trắng trợn, đảo trắng thay đen, cùng với những bình luận hạ tiện bên dưới.
Tôi không tức giận. Ngược lại, tôi bật cười.
Tiêu Nhu à.
Cô nghĩ mạng xã hội là vũ khí cuối cùng trong tay cô sao?
Vậy thì… cô thật sự đã đánh giá sai tôi rồi.
Ngay trước mặt dì Trương, tôi lấy điện thoại ra, bấm gọi thẳng cho Chủ nhiệm Ủy ban thôn – chú Vương.
“Chú Vương ạ, cháu là Hứa Mai Lệ.
Cháu muốn xin dùng loa phát thanh của thôn một lúc.
Có vài chuyện… cần nói rõ với bà con trong làng, minh bạch trước mọi người.”
Nửa tiếng sau, loa phát thanh của làng vang lên.
Tôi đứng trong văn phòng ủy ban, tay cầm bản thảo đã soạn sẵn từ lâu.
Trước micro, tôi dùng giọng điệu bình tĩnh nhất, kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối – không thêm, không bớt.
Rồi tôi lấy ra con át chủ bài:
Bản sao quyết định kỷ luật có đóng dấu đỏ của quân đội, văn bản chính thức, không thể chối cãi.
Tôi đọc nó to và rõ, từng dòng, từng câu.
Sau khi đọc xong, tôi tự tay dán bản sao ấy lên bảng thông báo lớn trước cổng ủy ban, ngay chính giữa — nơi dễ thấy nhất làng.
Giấy trắng mực đen. Dấu đỏ chói lọi.
Chứng cứ sừng sững.
Không ai còn có thể xuyên tạc hay lấp liếm gì nữa.
Mọi lời vu khống, mọi đồn đoán độc ác,
trước một văn bản chính quy từ cấp cao như vậy — đều trở nên yếu ớt, nực cười và lố bịch.
Loa làng lan truyền sự thật đến từng xóm nhỏ.
Trong nhóm chat Zalo của làng, mọi người cũng nổ ra bàn tán ầm ầm —
ai nấy đều đứng về phía tôi, bênh vực tôi, chỉ trích người tung tin bịa đặt.
Cú phản đòn độc địa của Tiêu Nhu, không những không làm tôi sứt mẻ, mà còn như một cái tát thật mạnh vả ngược lại mặt cô ta,
khiến cả cô và Giang Hải chính thức mất sạch mặt mũi tại quê nhà.
Làm xong tất cả những việc đó,
tôi không dừng lại.
Tôi liên hệ lại với luật sư.
Luật sư nói với tôi rằng những khoản trợ cấp quân nhân mà Giang Hải mượn danh tôi để nhận, tôi hoàn toàn có quyền yêu cầu anh ta trả lại đủ từng đồng; hơn nữa, tôi còn có thể kiện anh ta về hành vi lừa dối để làm thủ tục ly hôn và ngoại tình khi đang trong hôn nhân, đòi bồi thường tổn thất tinh thần.
Tôi không chần chừ một giây.
Tôi lập tức nộp toàn bộ chứng cứ và đơn yêu cầu cho cả bên đơn vị lẫn tòa án.
Tôi chỉ muốn cho anh ta biết rõ: những gì anh nợ tôi, từng đồng từng hào, phải trả hết.
Tin này tới tai Giang Hải, anh ta hoàn toàn hoảng loạn.
Anh ta giờ trắng tay, còn mang thêm gánh nặng tiền nuôi mẹ, làm sao có thể trả nổi?
Thật nực cười, anh ta vẫn mặt dày cậy nhờ người khuyên tôi “giải quyết nội bộ”, van xin tôi “nương tay”, “xét đến tình xưa nghĩa cũ” mà tha cho anh.
“Tình xưa nghĩa cũ?”
Nghe thấy mấy chữ đó tôi chỉ thấy buồn nôn.
Khi anh âm thầm dàn xếp để lừa tôi ký giấy ly hôn rồi ôm bồ đi hưởng hạnh phúc mới, anh nghĩ gì về “tình xưa” lúc ấy?
Tôi bảo người mang lời đến: “Tòa gặp.”
Những nhịn nhục và tốt bụng của tôi chỉ bị anh coi là điểm yếu.
Với loại người này, cách duy nhất chính xác nhất là rút ra con dao bén nhất: khiến anh đau, khiến anh sợ, để bài học ấy khắc sâu vào đời anh mãi mãi.
11.
Sau khi từng lớp quá khứ được bóc tách, từng món nợ được thanh toán, cuộc đời tôi cuối cùng cũng sang trang.
Tôi dùng số tiền trợ cấp đã đòi lại được, cùng với một khoản hỗ trợ nhân đạo từ phía quân đội,
thuê lại một căn nhà cấp bốn bỏ trống từ lâu ngay đầu làng.
Tôi dọn dẹp, sơn sửa, lau chùi đến từng kẽ gạch nhỏ.
Sau đó, tôi mở một quán ăn nhỏ, lấy tên đơn giản thôi:
“Mai Lệ Quán”.
Tôi đem hết những năm tháng tích góp tay nghề trong căn bếp nghèo ra nấu nướng.
Mì trộn dầu ớt của tôi dai mềm, thịt xào thơm nức.
Bánh bao tôi nặn vỏ mỏng nhân đầy, luộc lên nước dùng trong veo ngọt thanh.
Tôi còn học thêm vài món gỏi trộn và đồ nguội để chiều khách mới.
Bởi vì nguyên liệu thật, giá cả phải chăng, lại ngon miệng —
tiếng lành đồn xa, quán nhỏ của tôi dần có tiếng, không chỉ trong làng mà còn lan ra tận thị trấn gần đó.
Mỗi sáng tinh mơ, tôi dậy nhồi bột, sơ chế nguyên liệu.
Công việc cuốn lấy tôi, khiến tôi không còn thời gian để nhớ lại những năm tháng khổ đau.
Thấy khách ăn no, hài lòng,
nghe từng câu “Chị chủ làm món này ngon quá!”,
tôi thấy lòng mình lần đầu tiên thực sự bình yên và đầy đủ.
Tôi còn dành dụm học lái xe.
Lần đầu tiên tự lái chiếc Wuling cũ mua lại giá rẻ, chạy một mạch ra chợ đầu mối ở huyện mua đồ,
nhìn đôi bàn tay chai sần đang siết chặt vô lăng,
tôi bỗng thấy mắt mình ươn ướt.
Từ hôm nay trở đi —
tôi không cần nhìn sắc mặt ai mà sống nữa.
Tôi không cần phải dựa vào bất kỳ người đàn ông nào nữa.
Tôi chính là tay lái của cuộc đời mình.
Một vài bạn trẻ trong làng thấy quán tôi buôn bán khá lên từng ngày, đã dạy tôi cách livestream bằng điện thoại, cách mở gian hàng trên mạng.
Tôi học rất nhanh.
Tôi bắt đầu tập tành đưa lên mạng những đặc sản quê nhà và một vài món ăn vặt do chính tay tôi làm – có thể bảo quản được lâu.
Không ngờ lại bán chạy hơn tôi tưởng. Đơn hàng từ các huyện lân cận đổ về đều đều.
Cuộc sống của tôi dần trở nên bận rộn hơn, cũng đầy đặn hơn.
Nụ cười trên gương mặt tôi cũng ngày một nhiều hơn – và thật hơn.
Tôi không còn là người phụ nữ luôn cúi đầu, dè dặt, khúm núm.
Cả con người tôi như được lột xác, tỏa ra sự tự tin và rạng rỡ mà trước đây tôi chưa từng có.
Mỗi tháng, tôi vẫn dành một ngày lên thành phố ghé thăm mẹ chồng cũ – bà Vương Tú Cầm.
Tôi mang theo chút đồ ăn mềm dễ nuốt, giúp bà lau mặt, gội đầu, ngồi bên kể chuyện quê.
Bà vẫn không đáp lại.
Không nói gì.
Không nhúc nhích.
Nhưng tôi vẫn làm.
Không vì Giang Hải.
Cũng chẳng vì bổn phận nào nữa.
Chỉ đơn giản là để giữ trọn một phần đạo nghĩa cuối cùng – một chút tình cảm xưa cũ giữa tôi và người phụ nữ đã từng là mẹ chồng mình.
Làm xong, lòng tôi nhẹ.
Còn về Giang Hải và Tiêu Nhu,
tin tức thỉnh thoảng cũng có người nhắc đến.
Nghe đâu, Giang Hải vì mất đi thu nhập ổn định từ quân đội, lại phải trả nợ khắp nơi, nên chỉ có thể đi làm thuê, bốc vác, chạy bàn, sống lay lắt qua ngày.
Còn Tiêu Nhu, sau khi ly hôn, không trụ nổi ở thành phố vì tai tiếng bủa vây,
đành âm thầm quay về quê, mất hút không còn ai nhắc đến.
Nghe những chuyện đó, trong lòng tôi không còn gợn lên bất kỳ sóng nào nữa.
Cuộc đời của họ — dù tốt đẹp hay thê thảm — đều không còn liên quan gì đến tôi.
Còn tôi, cuộc sống của tôi đang từng ngày tốt lên, và điều quý giá nhất là:
Tất cả những gì tôi có hôm nay, đều là do chính đôi tay mình tạo dựng.
Một chiều chạng vạng, khi tôi đang dọn hàng trong quán,
bưu tá mang đến một bức thư từ đơn vị quân đội gửi về.
Bên trong là bảng chi tiết chi phí dưỡng lão mới nhất của bà Vương Tú Cầm,
trong đó liệt kê rõ ràng từng khoản được khấu trừ trực tiếp từ lương hưu của Giang Hải —
từng đồng, từng cắc, minh bạch không sót.
Tôi cầm tờ giấy lên, đọc chậm rãi.
Cảm giác trong lòng… không phải vui, cũng không phải hả hê.
Chỉ là một sự yên tâm sâu sắc, như thể những gì mình đấu tranh ròng rã bấy lâu cuối cùng cũng được thừa nhận và bảo vệ.
Tôi nhìn tờ giấy trong tay, khẽ gật đầu.
Đây chính là thứ bảo chứng vững chắc nhất
— do chính tôi đấu tranh mà giành được.
12.
Hai năm sau.
“Mai Lệ Quán” giờ đã không còn là căn tiệm nhỏ xíu đầu làng ngày nào nữa.
Tôi thuê được một mặt bằng rộng rãi hơn, nằm ngay trên con phố sầm uất nhất của thị trấn.
Quán được tôi chăm chút từng góc, sáng sủa và ấm cúng.
Việc kinh doanh ngày càng phát đạt.
Tôi đăng ký thương hiệu riêng, mở thêm nhiều chi nhánh, trở thành cái tên quen thuộc trong khu vực.
Người ta gọi tôi là “người tiên phong làm giàu” — danh xưng ấy đến nhẹ như gió, nhưng tôi biết, đó là mồ hôi của chính mình.
Tôi dùng tiền mình tự kiếm được, mua một căn hộ khang trang ở huyện để đón bố mẹ lên sống an nhàn tuổi già.
Tôi còn lập một quỹ học bổng nhỏ, dành cho những đứa trẻ trong làng có hoàn cảnh khó khăn nhưng học giỏi —
vì tôi từng hiểu rất rõ, giấc mơ học hành ở quê nghèo có thể mong manh đến mức nào.
Về phần mẹ chồng cũ – bà Vương Tú Cầm, tôi chưa từng bỏ mặc.
Ngoài khoản chu cấp từ Giang Hải,
tôi tự bỏ tiền túi mời một điều dưỡng riêng, để bà có thể sống những năm cuối đời trong sự chăm sóc tốt nhất, không lo lắng.
Tôi làm tất cả điều đó, không vì ai cả.
Chỉ để lương tâm mình được thanh thản.
Không nợ ai — cũng không nợ chính mình.
Còn Giang Hải, sau này ra sao ư?
Nghe nói vì nợ nần chồng chất không trả nổi, có lần còn bị người ta đánh gãy chân.
Sau đó chỉ có thể lê lết làm công nhật ở công trường, sống lay lắt qua ngày.
Mỗi tháng, khoản tiền chu cấp đều đặn gửi cho mẹ giống như một tảng đá đặt trên ngực, khiến anh ta nghẹt thở.
Có lúc anh ta muốn quay lại tìm tôi.
Nhưng khi đứng trước quán ăn của tôi —
thấy tôi lái xe, ăn mặc đàng hoàng, tự tin điều hành nhân viên trong một quán ăn đông khách…
anh ta không dám bước thêm một bước.
Vì lúc ấy, anh ta đã hiểu rõ —
tôi và anh ta, đã là người của hai thế giới.
Còn Tiêu Nhu? Kết cục càng thảm hơn.
Nghe đâu sau khi ly hôn, vì túng quẫn, cô ta lấy một người đàn ông hơn mình hơn hai chục tuổi, từng ly dị, còn có con riêng.
Cuộc sống chẳng khác gì một mớ hỗn độn: ngày nào cũng cãi nhau, đánh nhau với con chồng chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt.
Cô ta giờ đã không còn chút nào vẻ ngạo nghễ, hào nhoáng của năm xưa.
Chỉ còn lại sự tầm thường và thực dụng, trầy trật sống qua ngày trong một cuộc đời nhạt nhòa.
Trong một lần tình cờ nghe người quen nhắc lại chuyện cũ, kể đôi điều về họ,
trái tim tôi… không gợn sóng.
Tôi đã thật sự buông.
Buông hết những giận hờn, oán trách, tổn thương.
Bởi tôi đã hiểu ra một điều giản dị nhất:
Con người sống trên đời,
dựa núi thì núi lở,
dựa người thì người rời đi.
Chỉ có chính mình,
mới là chỗ dựa vững chắc nhất.
Tôi biến quán ăn nhỏ năm xưa thành một chuỗi thương hiệu.
Tôi mở rộng quy mô, giúp đỡ vài hộ gia đình nghèo trong làng phát triển mô hình chăn nuôi – trồng trọt, cùng nhau làm ăn, cùng nhau tiến lên.
Tôi trở thành tấm gương điển hình mới của làng, của cả thị trấn.
Một buổi trưa ấm áp, nắng tràn khắp ngõ phố,
tôi nhận được một bức thư từ đơn vị cũ của Giang Hải gửi đến.
Trong thư, các lãnh đạo bày tỏ lòng cảm kích sâu sắc với những cống hiến thầm lặng của tôi trong những năm làm vợ lính.
Họ ghi nhận và trân trọng bản lĩnh mà tôi thể hiện khi dám lên tiếng, kiên định bảo vệ lẽ phải,
dù trong hoàn cảnh bị tổn thương và bất công nhất.
Tôi ngồi bên cửa kính, ánh mặt trời rọi xuyên qua ô cửa sạch bóng, rơi nhẹ trên vai áo.
Trong tiệm, khách ra vào đều đặn, nhân viên bận rộn mà vui vẻ.
Tôi nhìn họ, rồi nở một nụ cười thật dịu dàng —
một nụ cười xuất phát từ nơi sâu nhất trong tim mình.
Sau tất cả giông tố, cuộc đời tôi đã đón được ánh nắng rực rỡ nhất.
Và tôi biết,
hành trình của Hứa Mai Lệ —
cuối cùng cũng thật sự bắt đầu.
-Hết-

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét