Sáng thứ Hai, tôi vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy Tiểu Lý đang đứng cạnh máy chấm công… hít hít ngửi ngửi áo mình, rồi vẫy tay phẩy phẩy như đang kiểm tra mùi cơ thể, lại còn nhún nhảy mấy cái.
Tôi bật cười, trêu:
“Thứ Hai thôi mà đã muốn nổi loạn rồi hả? Lắc lư cái gì vậy trời?”
Thấy là tôi, cậu ta xụ mặt thở dài:
“Chị Thành ơi, chẳng tại cái chị Linh Vy đó! Có bầu rồi mà làm như bà hoàng, đến cả khói thuốc cũng không cho người ta hút. Em đâu phải chồng chị ta đâu trời! Mỗi lần em đi ngang qua, chị ta lại bịt mũi, làm như em hôi lắm không bằng.”
“Chị ngửi xem, em còn mùi th/u0^c không?”
Tôi búng tay đẩy cậu ta ra:
“Biến! Chị đây là gái ngoan tử tế, đừng có giở trò. Với lại, phụ nữ có bầu thì mũi nhạy hơn thật. Hay là tiện thể bỏ thuốc luôn đi, đỡ tốn tiền.”
Tiểu Lý thở dài não nề theo tôi vào văn phòng:
“Chị không hiểu đâu~ áp lực công việc thế này, mà còn không được hút th/u0^c nữa, sống còn gì là vui!”
Vừa vào công ty, mỗi người về chỗ của mình. Thấy đám đồng nghiệp tụm lại khoe đồ ăn trưa hôm nay, còn chia nhau lịch hâm đồ trong lò vi sóng.
Bỗng chị Vương ho một tiếng như có tín hiệu, mọi người tản ngay về bàn mình như có chuông tan học.
Không khí đang rôm rả liền trở nên lặng ngắt.
Linh Vy xách túi bước vào, vừa đi vừa càu nhàu:
“Trễ xíu thôi mà! Công ty đúng là vô nhân đạo, biết người ta có bầu mà vẫn bắt chấm công! Không thể nhân văn hơn à?!”
Tay này xách túi, tay kia chống hông, cái bụng bầu hai tháng lắc qua lắc lại. Vừa đi vừa vỗ vỗ lưng ghế của mọi người:
“Tránh ra, tránh ra, bà bầu tới! Cái hành lang bé xíu vậy mà cũng không nhường à? Ghế mấy người đụng vô bụng tôi thì sao?!”
Lúc thường đã khó gần, giờ có bầu rồi lại càng chảnh chọe, ai cũng muốn né cho yên thân.
Các đồng nghiệp chỉ im lặng dịch ghế, cho cô ta lách qua.
Chỉ có Tiểu Kha – sinh viên mới ra trường – hơi thẳng tính, vừa đẩy ghế vừa lẩm bẩm:
“Có bầu thôi mà, làm gì căng như bà hoàng thế không biết…”
Linh Vy nghe thấy, hất túi rầm một cái lên bàn, trừng mắt nói:
“Cô chưa bầu lần nào thì biết gì mà nói?!”
Vừa nói vừa xoa xoa cái bụng còn chưa thấy đâu, mặt vênh váo:
“Mẹ chồng tôi bảo rồi, nhà chồng ba đời độc đinh, cái th/ai này chắc chắn là con trai, không ai được đụng vào! Hư thai thì ai chịu trách nhiệm hả?!”
Tiểu Kha đỏ mặt, cúi đầu bấm bàn phím lạch cạch.
Linh Vy lại càm ràm:
“Trời ơi lạnh muốn ch .t, ai để cái máy lạnh lạnh ngắt vầy? Con trai tôi bị cảm thì sao? Thành Liên, cô ngồi gần đó, bật máy lạnh cao lên đi!”
Tôi liếc cô ta, lạnh lùng nói:
“Muốn chỉnh thì tự đi chỉnh, tôi đang bận.”
“Sao cô thiếu tôn trọng bà bầu thế? Có mỗi việc bật máy lạnh cũng không chịu! Tại cô ngồi gần đó nên tôi mới nhờ, nhỏ mọn vừa thôi nha!”
Ủa? Có bầu là được quyền sai khiến người khác hả?
Tôi đi làm chứ đâu phải ô-sin, mà cứ ngồi gần cái gì là phải làm cái đó?
Tôi bĩu môi:
“Hay quá ha, thích bật máy lạnh thì sao không ngồi chỗ tôi luôn?”
Cô ta liếc chỗ tôi, chê ngay:
“Chỗ cô phong thủy xấu, nhìn mặt là biết u ám, ảnh hưởng con tôi. Người qua lại nhiều như vậy, nhỡ va phải tôi thì sao?”
Tôi cười nhạt:
“Vậy thì cô nên ở nhà cho an toàn. Nhà chồng ba đời độc đinh mà vẫn để cô bầu bì lăn lộn đi làm, lạ ghê.”
Linh Vy không nghe ra ẩn ý, còn thở dài:
“Cũng tại tôi hiền, không muốn làm khổ chồng, lại chẳng muốn phiền mẹ chồng. Với lại công việc này tôi chán lắm rồi, cố gắng bám trụ thêm ngày nào hay ngày đó. Sinh xong chắc tôi cũng nghỉ luôn, ở nhà chăm con cho lành.”
Tôi không nói gì nữa, chỉ gõ bàn phím lạch cạch. Có khi sắp bật ra cả tia lửa.
02
Trong nhóm chat riêng, mọi người đang tám chuyện rôm rả.
Chị Vương: 【Cạn lời thật sự, mang cơm thôi cũng bị nói, bả cũng nhắn riêng cho chị rồi đấy.】
Tiểu Lý bên marketing: 【Bả cũng nhắn riêng cho em! Ăn miếng cơm mà cũng bị quản, cứ tưởng công ty nằm sát bãi biển ấy chứ, quản như biển rộng trời cao!】
Tiểu Kha bên vận hành: 【Chưa nhắn gì với em, chẳng lẽ bả định nhắn từng người một…】
Tôi: 【Cũng chưa nhắn với tôi.】
Tin vừa gửi đi, biểu tượng WeChat liền nhấp nháy.
Linh Vy (bên chăm sóc khách hàng): 【Hôm nay cô có mang cơm không?】
Tôi: 【Không, tôi đặt đồ ăn ngoài.】
Linh Vy: 【Vậy càng tốt, cô ăn dưới lầu rồi hãy lên nhé! Tôi đang có bầu, ngửi thấy mùi đồ ăn là buồn nôn lắm!】
Tôi: 【Mở cửa sổ rồi thì cũng ổn mà chị… mùi chút xíu là bay hết thôi…】
Linh Vy: 【Nhưng văn phòng là nơi làm việc, không phải nơi ăn uống. Không được thì cô đi căn-tin ăn đi, giống tôi nè!】
Cái gọi là “căn-tin” ấy thật ra chẳng phải nhà ăn chính thức gì của công ty, mà là “khu ẩm thực” do chủ đầu tư của tòa nhà dựng lên cho nhân viên văn phòng quanh đây.
Không những đắt đỏ mà còn dở tệ, toàn đồ ăn sẵn kiểu công nghiệp, một suất cơm gà xào Kungpao giá tận 38 tệ, mà đi bộ tới đó cũng mất 15 phút, thật sự chẳng bõ công.
Nên phần lớn đồng nghiệp hoặc tự mang cơm, hoặc gọi đồ giao tận nơi.
Ngoài trừ Linh Vy, chẳng ai thèm bén mảng đến đó.
Tôi nghĩ một lúc rồi trả lời:
【Nhưng công ty mình có sắp xếp chỗ ăn uống đâu chị? Với lại đi bộ tới căn-tin cũng mất 15 phút đó nha~】
【Không thì… chị thử cân nhắc về nhà nghỉ ngơi đi? Chị tới căn-tin mất 15 phút, chứ về nhà có 10 phút à~】
Linh Vy thấy không thuyết phục được tôi, liền giận dữ đập đồ trên bàn làm việc.
Khăn giấy, đồ ăn vặt bị cô ta ném loạn hết, văng sang cả bàn đối diện.
Cô ta bật dậy, cầm laptop quạt quạt, lườm tôi đúng một phút đồng hồ, rồi gây ra tiếng động thật lớn khi ngồi phịch xuống, tiếp tục gõ bàn phím lạch cạch.
Rất nhanh, tin nhắn tiếp theo của cô ta xuất hiện:
【Trước kia tôi đã thấy cơm mấy người như cám heo rồi, giờ có bầu càng thấy như ngủ trong chuồng lợn mỗi trưa! Đồ ăn kiểu đó mà mấy người ăn nổi, lại còn ám tới tôi?!】
Tôi thấy cô ta như phát rồ, bèn không trả lời nữa, chụp màn hình lại gửi vào nhóm chat tụi tôi.
Tiểu Lý: 【Đâu phải tụi mình bắt bả mang thai, sao phải nhịn cho bả hoài vậy trời?!】
Chị Vương: 【Hay là tụi mình ra căn-tin ăn đi, nhỡ bả đẻ con gái, lại quay sang đổ cho tụi mình thì mệt. (icon chó đội mũ)】
Đổ cho tụi mình cái gì?
Mang bầu mà còn mang theo cảm giác ưu việt nữa à?
Ai cũng hiểu rõ trong lòng: nhà cô ta rõ ràng còn gần công ty hơn căn-tin, mà vẫn nhất quyết không chịu về nhà. Lý do đơn giản thôi — ở nhà chẳng ai nấu cơm cho bả cả.
Cái gì mà “ba đời độc đinh”, “thương chồng, hiếu thảo mẹ chồng” toàn là chiêu trò.
Bởi mẹ chồng cô ta vốn chẳng ưa gì con dâu, trước mặt chồng thì vờ vịt thân thiết, sau lưng thì mặc kệ.
Chồng thì lại bận kiếm sống, chẳng có thời gian quan tâm.
Thế là cô ta phải ra căn-tin ăn mỗi ngày.
Thật ra thì… cũng chẳng ai trách chuyện đó. Ai đi làm mà chẳng khổ?
Nhưng cái không chấp nhận nổi là:
Chỉ vì mình đang mang thai mà Linh Vy liên tục đòi hỏi vô lý, ép buộc cả văn phòng phải nhún nhường.
Hết lần này tới lần khác đẩy giới hạn của mọi người — vượt quá sức chịu đựng rồi!
Cá nhân tôi thì… chẳng quan tâm bả có bầu hay không.
Tôi đâu có đụng chạm gì đến bả?
Ngay cả quyền được ăn trưa tại bàn của tôi cũng bị tước mất thì ai chịu nổi?
Tôi là người đi làm, không phải Ninja Rùa!
Tôi cười lạnh, mười ngón tay lướt như bay trên bàn phím, gõ vào nhóm:
【@Mọi người: Vậy nhé! Chị Vương mai mang sườn xào chua ngọt, Tiểu Lý mang cá nấu dưa, còn tôi mang bánh chẻo nhân thịt chua dấm. Chua trai – cay gái mà, tụi mình hỗ trợ hết mức rồi đấy nha~】
03
Vừa tan ca buổi trưa, tôi liền nhanh chóng cầm hộp cơm đặt ngoài xuống, cùng đồng nghiệp tụ tập chia sẻ bữa trưa.
Vừa mở nắp hộp cơm ra, thì Linh Vy chầm chậm bước vào, tay cầm cây kem Cornetto, vừa ăn vừa tiến lại gần.
Cô ta chống nạnh đứng ngay trước mặt chúng tôi, mặt mũi kênh kiệu:
“Không phải sáng nay tôi đã nhắn riêng từng người rồi sao? Đừng ăn trưa trong văn phòng! Không thấy mùi nó kinh khủng, buồn nôn lắm hả?!”
Chị Vương – nhân viên kỳ cựu trong công ty – vẫn giữ vẻ mặt hoà nhã, mỉm cười nói:
“Tiểu Linh à, tụi chị mở cửa sổ hết rồi, mùi cũng bay nhanh mà. Với lại tụi chị ăn xong cũng nhanh thôi, nếu em khó chịu quá thì… qua chỗ chị ngồi chút đi? Cạnh cửa sổ, không có mùi đâu.”
Mặt Linh Vy tối sầm lại:
“Dựa vào đâu mà tôi phải qua cửa sổ ngồi? Gió thổi cảm lạnh thì ai chịu trách nhiệm? Rõ ràng là mấy người vi phạm, ăn uống ngay tại bàn làm việc! Bắt tôi nhường, thế là sao?!”
Tiểu Kha bực quá, đặt đũa cái cạch xuống bàn:
“Hét cái gì mà hét? Ai ra cái luật đó vậy? Công ty có ra quy định đâu? Cũng chẳng có phòng ăn riêng luôn á.
Tụi tôi đã cố ăn nhanh vì chị đang mang bầu rồi, chị còn muốn sao nữa?!”
Linh Vy trừng mắt:
“Cô là người mới, biết cái gì? Tổng giám đốc Dữu với Trưởng phòng Triệu đều chưa bao giờ ăn ở văn phòng, cô không thấy à? Không học theo được à?!”
Một bữa trưa đáng lẽ vui vẻ, tự nhiên bị Linh Vy làm cho mất sạch khẩu vị.
Tôi đóng hộp cơm lại, đứng dậy, nhìn thẳng vào cô ta:
“Tổng Dữu có văn phòng riêng, tất nhiên không ăn chung với tụi tôi rồi. Còn Trưởng phòng Triệu là đàn ông độc thân, không biết nấu ăn, không ăn căn-tin thì ăn gì? Với lại, ảnh cũng có văn phòng riêng đấy chị!
Tụi mình đều là dân làm công ăn lương, không ai có nghĩa vụ phục vụ riêng cho chị đâu. Mười hai giờ tan làm, mười hai giờ hai mươi tụi tôi ăn xong hết rồi. Mở cửa sổ ra cho thông khí, mười phút là bay hết mùi.
Đi ra căn-tin mất nửa tiếng đi về. Chị ngày nào cũng tranh thủ ra ăn sớm cả tiếng, tụi tôi vừa mới ngồi xuống ăn là chị về. Vậy là tụi tôi ăn sai giờ, hay chị ra sớm không đúng giờ? Hay để tụi tôi lên nói chuyện với Trưởng phòng Triệu nhé?”
Linh Vy nghe tôi nói xong thì mặt đỏ bừng như gan heo, lắp bắp:
“Tôi… tôi là phụ nữ mang thai! Thì sao chứ? Không được đi ăn sớm hả? Trưa căn-tin đông lắm, lỡ người ta va vào bụng tôi thì sao?!”
Bề ngoài làm bộ hợp lý, nhưng thật ra cô ta đang chột dạ thấy rõ, ngực phập phồng lên xuống, giọng nói cũng nhỏ dần.
“Thôi thôi, coi như tôi tích đức cho con trai, không chấp với mấy người làm gì!”
Cô ta cắn cây kem một cái rõ to, tức tối đi về chỗ ngồi.
Bữa trưa sau màn ầm ĩ đó, ai nấy đều chẳng còn tâm trạng gì, chỉ muốn ăn lẹ cho xong.
Thế nhưng chưa đầy vài phút sau, xung quanh bỗng vang lên tiếng:
“Ọe~ ọe~…”
Tiểu Kha nhăn mặt:
“Ai vậy trời? Nghe ghê muốn xỉu, người ta đang ăn trưa mà!”
Chị Vương liếc mắt ra hiệu, hất cằm về phía chỗ Linh Vy.
“Xoạt!” — một tiếng động vang lên, rồi mùi hôi tanh tởm lan khắp cả văn phòng như sóng thần ập tới.
Không ai còn nuốt nổi, ai nấy vội bịt mũi, chị Vương thậm chí còn suýt ói theo.
Tiểu Lý là kiểu người vô tâm, ngơ ngác hỏi:
“Chị Vương, chị bị sao thế? Chẳng lẽ… chị cũng có rồi?!”
Chị Vương dựng thẳng lưng, vỗ vai cậu ta một phát:
“Biến đi! Con gái chị học đại học rồi, đầu óc cậu nghĩ gì vậy hả? Không ngửi thấy cái mùi khủng khiếp này à?”
Tiểu Lý nghiêm túc hít thử vài cái, rồi cũng phải kêu lên:
“Ọe… Mắt mũi muốn rớt ra luôn rồi nè!”
“Cái mùi này còn ghê hơn mùi thuốc lá. Tôi nói thiệt, chị ta cố tình kiếm chuyện với tôi!”
Tôi nhịn cơn buồn nôn, lần lượt mở hết các cửa sổ trong phòng.
Linh Vy vừa nôn xong, ngẩng đầu lên đã la lớn:
“Ê ê ê! Cô làm gì vậy, mùa đông mà mở toang cửa thế kia, muốn cả đám chết cóng à?!”
Tôi không dừng tay, cũng chẳng quay đầu lại:
“Hồi nãy ăn kem thì sao không thấy lạnh? Mùi trong phòng như vậy mà chị không ngửi ra sao?”
“Có mùi gì đâu? Ngoài cái mùi ‘cám heo’ của tụi cô, tôi chẳng ngửi thấy gì cả.”
Linh Vy giả vờ ngây ngô.
Tiểu Kha bóp mũi:
“Đúng là cóc ngồi đáy giếng, không cắn ai nhưng nhìn đã thấy bực. Chị đúng là buồn nôn thiệt sự đó! Sáng giờ bữa sáng tôi còn chưa tiêu nổi nữa kìa!”
“Cô nói ai là cóc hả?! Có gan thì nói lại lần nữa coi!”
Linh Vy chống nạnh, xắn tay áo, làm bộ định lao vào Tiểu Kha tính sổ.
Mà Tiểu Kha xưa nay đâu có ngán ai, lập tức cũng xắn tay áo, xông tới:
“Thì nói chị đó! Không soi gương à? Có bầu mà tưởng mình là hoàng hậu chắc?!”
Còn chưa kịp đụng nhau, Linh Vy đã ôm bụng ngồi sụp xuống:
“Ái da, đau bụng quá… chắc bị con nhỏ này chọc tức đến động thai rồi!”
Tiểu Kha liền đứng khựng lại, mặt vô tội chấm com.
Cả phòng nhìn nhau, ai nấy đều sững sờ vài giây, rồi đồng loạt hiện rõ nét khinh thường trên mặt.
Chỉ có chị Vương là người đầu tiên chạy lại, vội vội vàng vàng gọi xe cấp cứu 120.
04
Sau màn đưa đi bệnh viện rầm rộ, kiểm tra đủ kiểu, bác sĩ đưa ra kết luận: Không có gì bất thường.
Nhưng Linh Vy vẫn cứ gào lên là đau bụng, cả người không khoẻ.
Bác sĩ đẩy gọng kính, hỏi:
“Vậy có cần nhập viện không?”
Linh Vy quay sang nhìn tôi:
“Cái này… có được tính là tai nạn lao động không? Tôi được nghỉ phép có lương chứ? Tôi là phụ nữ có thai đó!”
Ban đầu tôi cũng hơi lo, giờ thấy cô ta không sao thì hiểu ngay là đang đóng kịch. Tôi vẫn giữ giọng điềm đạm:
“Cái này sao gọi là tai nạn lao động được? Không có chứng cứ, cũng không có quy định nào cả, bác sĩ cũng nói là chị không sao. Nếu chị thật sự muốn xin nghỉ thì tôi có thể giúp chị làm đơn xin nghỉ phép cá nhân.”
Linh Vy chớp chớp mắt:
“Vậy… nghỉ phép cá nhân có bị trừ lương không?”
“Đương nhiên là có.”
“Nhưng tôi là phụ nữ mang thai mà! Sao lại còn trừ tiền?!”
Tôi bắt đầu thấy bực:
“Không có quy định nào nói phụ nữ mang thai thì được nghỉ vô tội vạ mà không bị trừ lương cả. Hơn nữa, rõ ràng là chị không sao! Cuối cùng chị có định xin nghỉ không?”
Linh Vy nhăn mặt, chu môi:
“Nếu bị trừ lương thì thôi, tôi không nghỉ nữa!”
Rồi còn nói thêm một câu đầy chính khí:
“Tôi đâu phải vì tiền! Tôi đang vì sự phát triển của công ty đó!”
Nói rồi cô ta mặc áo, xuống giường, chống hông bước đi như gió, đi còn nhanh hơn cả tôi.
Tôi với chị Vương đi phía sau, cả hai đồng loạt trợn mắt lật ngược.
Tưởng ai nói đùa, ai ngờ hôm sau, ai nấy đều làm đúng như cái “thực đơn” tụi tôi bàn trong nhóm.
Chị Vương mang sườn xào chua ngọt và khoai tây xào giấm.
Tiểu Lý mang cá nấu dưa và đậu đũa xào thịt băm.
Tiểu Kha mang thịt chua ngọt xào thơm và bò hầm cà chua.
Còn tôi… hoàn toàn quên mất vụ hôm qua.
Nhưng cũng may, vẫn mang theo chân gà ngâm chanh và bánh chẻo. Chỉ có điều — bánh chẻo là nhân thịt lợn và hành lá.
Thế là cũng vô tình thành “góp sức sinh quý tử” cho Linh Vy rồi ha.
Giờ ăn trưa, không khí vô cùng náo nhiệt, mọi người vừa ăn vừa cười vui vẻ.
Đúng 12 giờ 10 phút, Linh Vy vừa bước vào công ty đã la lớn:
“Sao mà mùi giấm nồng vậy trời!”
Tôi đang chia bánh chẻo cho từng người thì không buồn ngẩng lên.
Linh Vy lù lù tiến lại, bắt đầu đảo mắt kiểm tra món ăn của từng người.
Bất ngờ, cô ta giơ tay kiểu “lan hoa chỉ”, thản nhiên gắp một cái bánh chẻo từ bát tôi, nhúng vào giấm rồi đưa lên miệng ăn luôn như thể chẳng có ai xung quanh.
Cô ta nhắm mắt, tỏ vẻ tận hưởng, ăn xong còn phán:
“Vị cũng ổn đấy! Nếu là bánh chẻo nhân thịt chua cải muối thì càng tốt!”
Lúc cô ta định thò tay lấy cái thứ hai, tôi liền kéo bát qua một bên, mặt đầy vẻ ghét bỏ:
“Ủa? Sao lại tự tiện dùng tay lấy đồ ăn thế? Không phải chị chê tụi tôi ăn như lợn hả?”
Tay cô ta khựng lại giữa không trung, mắt liếc sang tôi:
“Là con tôi muốn ăn bánh chẻo, ăn đồ cô tức là coi trọng cô đó! Hứ, keo kiệt gì không biết!”
Nói rồi, cô ta lại giơ “lan hoa chỉ”, móc luôn miếng thịt chua ngọt to nhất trong bát của Tiểu Kha, đưa lên miệng nhai ngon lành.
Tiểu Kha cứng đờ tại chỗ, từ từ ngẩng đầu lên rồi bùng nổ:
“Bà bị khùng à?! Ai cho bà mó tay vào đồ ăn của tôi?! Ghê thấy mẹ luôn á!”
Linh Vy chẳng thèm bận tâm, còn mút tay một cái, miệng vừa nhai vừa lèm bèm:
“Có miếng thịt thôi mà, làm gì ghê vậy…”
Nói xong, cô ta còn tiện tay cầm chai Coca trên bàn tôi, quay đầu bỏ về chỗ.
Tiểu Kha giận đến mức tay run lên, định bật dậy, tôi cũng vừa định đứng lên thì chị Vương đã vội kéo cả hai lại, can ngăn:
“Thôi đi tụi bây, đừng chấp với bà ấy, lại bày trò gì ra đổ cho tụi bây thì khổ. Dù sao bà ta cũng chẳng trụ được bao lâu đâu. Nào, ăn món của chị nè!”
05
Gần đây, Linh Vy nôn nghén càng lúc càng dữ.
Cô ta chẳng cần biết đang ở đâu, lúc nào, nói nôn là nôn.
Có lúc ói thẳng xuống thảm, sau đó tỉnh bơ vẫy tay ra lệnh cho cô lao công bỏ việc đang làm để tới dọn ngay.
Có lúc lại nôn vào thùng rác chỗ người khác, nôn xong cũng chẳng buồn dọn.
Thứ Năm, để ăn mừng ba ngày nghỉ liên tiếp từ thứ Sáu, mọi người hẹn nhau trưa không mang cơm, cùng nhau đi ăn lẩu gang hầm kiểu Đông Bắc.
Khoảng một giờ chiều trở về công ty, văn phòng vắng tanh, nhưng không khí thì đặc quánh mùi chua gắt, xen lẫn mùi tanh của đồ ăn chưa tiêu hóa, như kiểu lên men luôn rồi, xộc thẳng vào mắt khiến ai cũng muốn chảy nước mắt.
Cả đám lập tức đồng loạt đeo khẩu trang, mở toang các cửa sổ ra.
Chị Vương vừa kéo cửa vừa lẩm bẩm:
“Con nhỏ Linh này đúng là quá thể! Mùi kinh khủng như vầy cũng không mở cửa sổ, không phải cố tình muốn đầu độc tụi mình chắc?!”
Ngay lúc đó —
“Tụi cô mới ghê á! Cái mùi cơm trưa của mấy người có khi còn kinh hơn!”
Linh Vy bất ngờ chui ra từ gầm bàn của tôi, làm chị Vương tái mặt.
Cô ta đứng dậy từ từ, tay còn cầm chai Coca tôi để trong tủ:
“Phụ nữ có thai nôn nghén không phải là chuyện bình thường sao? Tôi nôn đến thế mà mấy người không thấy nên có chút… đạo đức tối thiểu hả?!”
Tôi đột nhiên có cảm giác chẳng lành, ba chân bốn cẳng chạy về chỗ làm.
Vừa nhìn vào, tôi suýt gào lên:
Túi rác mới thay ban sáng của tôi giờ sáng bóng, toàn là nôn của Linh Vy — nước lênh láng, có cả những mẩu thức ăn nhầy nhụa.
Chưa hết.
Tủ đồ ăn vặt của tôi — tất cả chai nước có ga đều bị lôi ra, xếp hàng ngang trên bàn.
Nhìn kỹ thì thấy: mỗi chai đều vơi đi một chút.
Cô ta rõ ràng là nếm thử từng chai một!
Tôi bốc hỏa tại chỗ:
“Bộ chị có vấn đề à?! Đồ người khác cũng tùy tiện đụng vào được hả? Toilet kế bên mà không đi, lại nôn vô thùng rác của tôi là sao?!”
Linh Vy tu một ngụm 7Up, liếc tôi một cái, thản nhiên:
“Toilet cách đây tận 20 mét lận, tôi mà đi xa quá rồi động thai thì sao? Ai chịu trách nhiệm?”
Tôi đáp ngay:
“Đi căn-tin còn xa hơn, mất tận 15 phút đó, tôi thấy ngày nào chị cũng đi mà, có động thai đâu?”
“Khác chứ! Đi căn-tin là tôi vận động nhẹ nhàng, có lợi cho việc sinh thường. Toilet thì đâu có giống căn-tin.”
Tôi hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ tay vào cái thùng rác:
“Vậy chị tự mang cái này ra ngoài đổ đi.”
Linh Vy liếc xuống, nhăn mặt quay người:
“Trong đó toàn là nước, có gì ghê gớm đâu? Cô chưa từng mang bầu, chưa từng nôn hả? Nước thì có mùi gì?
Tôi không đụng vào đâu — lỡ trật lưng thì cô chịu trách nhiệm hả? Tự cô xử lý đi!”
Cạn lời.
Tôi cũng từng mang thai rồi, mà có bao giờ tỏ vẻ khổ sở như bà hoàng thế này đâu.
Còn bảo tôi “tự xử lý”?
Được lắm, vậy thì chơi luật rừng luôn nhé. Đừng tưởng ai cũng nhịn mãi.
Tôi đeo găng tay dùng một lần, nhấc thùng rác lên.
Tiếng nước bên trong sóng sánh, cộng với cái mùi tanh nồng đập vào mũi khiến tôi muốn ói ngược tại chỗ.
Nhưng tôi vẫn gắng nín thở, cắn răng bưng cả thùng rác nặng trịch đó — đặt thẳng lên bàn của Linh Vy.
Túi rác mỏng manh vốn không đủ sức chứa, cộng thêm nước và mấy hộp giấy nhọn làm rách phần đáy, nước bắt đầu thấm ra, nhỏ tong tong xuống mép bàn, rồi chảy ngoằn ngoèo xuống sàn.
Tiểu Kha đứng kế bên giơ ngón cái thật mạnh về phía tôi.
Tôi quay sang cả đám, vẫy tay:
“Sáng mai nghỉ rồi, chiều nay cũng chẳng có việc gì quan trọng. Đừng ngủ trưa nữa, tôi mời mọi người đi uống cà phê nhé!”
Tiểu Lý hơi lo lắng:
“Lát nữa Linh Vy quay lại thấy đống đó chắc tức điên á! Chị không sợ bả kiếm chuyện với chị hả chị Thành?”
Tôi nhún vai, giọng hờ hững:
“Tôi chưa từng phân biệt đối xử với phụ nữ mang thai. Chẳng qua là người tôi ghét đúng lúc lại đang có thai thôi.
Bả được quyền sai khiến tụi mình, lục lọi đồ cá nhân của tôi, còn tôi thì không được phản đòn lại à?
Hơn nữa, chẳng phải chính miệng bả nói là để tôi ‘tự xử lý’ còn gì? Tôi cũng chỉ trả hàng đúng địa chỉ thôi.”
Tiểu Lý giơ ngón cái luôn:
“Chị đúng là ngầu đét!”
6
Buổi chiều quay lại công ty, cả nhóm vừa đi vừa cười, rôm rả bàn chuyện nghỉ lễ ba ngày sắp tới nên đi đâu chơi cho vui.
Chưa kịp bước ra khỏi thang máy, từ phía văn phòng đã vọng ra tiếng phụ nữ sụt sịt khóc lóc.
Vừa bước vào, trước mắt là một cảnh tượng hỗn loạn:
Giấy tờ bị xé nát bay đầy sàn, đồ đạc cá nhân của Linh Vy văng tứ tung.
Thùng rác tôi để trên bàn cô ta vẫn nằm y nguyên tại chỗ.
Linh Vy đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa trong phòng làm việc của Trưởng phòng Triệu, nước mắt nước mũi đầm đìa, đang vừa khóc vừa liệt kê từng “tội trạng” của tất cả mọi người.
“Trưởng phòng à, anh không biết chứ… bây giờ cả công ty này hợp sức lại bắt nạt một mình em – một người phụ nữ đang mang thai đó!
“Bọn họ lập nhóm riêng sau lưng để cô lập em, chưa hết đâu — ngày nào cũng tụ lại ăn trưa trong văn phòng, bao nhiêu thứ mùi trộn lẫn lại, ai mà chịu nổi cơ chứ?
“Lý Đông thì nghiện thuốc nặng, người lúc nào cũng bốc mùi, làm em choáng váng, đến mức con trai trong bụng em cũng không động đậy gì luôn…
“Còn chị Vương thì khỏi nói, đông người vậy mà em chỉ mở cửa sổ tí xíu cho thoáng, chị ta cũng la làng đòi đổi chỗ, mùa đông này mà bị gió thổi cảm thì ai chịu trách nhiệm?
“Tiểu Kha thì càng quá đáng, mới vào công ty mà chẳng có phép tắc gì, em chỉ nhắc vài câu mà nó đã định nhào vô đánh em rồi!
“Còn chị Thành… anh cũng thấy thùng rác đặt trên bàn em rồi đó, rõ ràng là cố tình! Căng thẳng tới mức này, trong khi em lại đang mang thai, anh phải đứng ra giải quyết giúp em chứ… hu hu hu…”
Tội nghiệp Trưởng phòng Triệu, hai tháng đi công tác ngoài tỉnh, vừa đặt chân về công ty chưa kịp về nhà, đã bị lôi vô “drama nội bộ”, không hiểu đầu cua tai nheo gì, đành chỉ biết liên tục đưa khăn giấy cho cô ta.
Anh ta mặt mũi mệt mỏi:
“Mấy em đều là nhân viên lâu năm rồi, mấy cô kia tôi cũng hiểu tính, không phải kiểu hay kiếm chuyện. Có khi nào… mọi người hiểu lầm nhau không?”
Linh Vy xì mũi một cái, rồi tỉnh bơ buông câu:
“Hiểu lầm gì chứ! Rõ ràng là tụi họ đẻ con gái, thấy em mang con trai nên ganh tỵ đấy!”
Câu này vừa rơi xuống — người mất bình tĩnh đầu tiên lại chính là chị Vương.
Hồi trước, sau khi sinh con gái, chị Vương bị mẹ chồng ép phải sinh thêm con trai.
Mười năm trước, chị bị bệnh, phải cắt bỏ tử cung, vậy là bị nhà chồng mắng thẳng mặt là “gà mái không biết đẻ”.
Không thể chịu nổi, chị dọn ra riêng với chồng, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với bố mẹ chồng.
Chuyện cũ đau lòng vậy, nên chị rất dị ứng với kiểu trọng nam khinh nữ.
Cửa phòng Trưởng phòng Triệu chỉ khép hờ.
Chị Vương định xông vào nhưng tôi nhanh tay kéo lại, sợ chị quá xúc động.
Tôi vội lấy một xấp tài liệu, giả vờ không biết trong phòng có người, rồi gõ cửa bước vào:
“Anh Triệu, anh về rồi à! Ủa, Linh Vy cũng ở đây à? Sao lại khóc dữ vậy trời?”
07
Linh Vy mắt sưng đỏ, chỉ tay vào tôi:
“Còn không phải tại chị sao?! Sao lại đem thùng rác đặt thẳng lên bàn tôi?!”
Tôi cười nhạt:
“Ủa? Không phải chính chị bảo tôi ‘tự xử lý’ à? Chị ói vô thùng rác của tôi, tôi chỉ là… trả đồ về đúng địa chỉ thôi mà.”
Tôi nháy mắt với cô ta.
Linh Vy tức giận dậm chân:
“Thì tôi bảo xử lý, nhưng có nói là đặt thẳng lên bàn tôi đâu?! Chị nhìn cái bàn tôi bây giờ xem nó thành cái gì rồi?!”
Tôi vẫn giữ giọng bình thản:
“Túi rác đó là tôi mới thay ban sáng. Bên trong toàn là thứ chị nôn ra. Ngay cả chị cũng thấy ghê, sao lại mong người khác tình nguyện dọn dẹp dùm chứ?”
“Tôi là phụ nữ mang thai, chị phải nhường nhịn tôi chứ!”
Linh Vy thấy lý lẽ không ăn thua, bắt đầu nổi cáu.
Tôi cười mỉa:
“Ờ ha, cả công ty chắc chỉ mỗi chị từng mang bầu, người khác bầu thì vẫn đi làm đúng giờ, công việc cũng không trễ nải.
Giờ công ty ưu ái chị, chia nửa công việc của chị cho người khác gánh rồi — chẳng lẽ còn phải cung phụng chị như hoàng hậu chắc?”
Trưởng phòng Triệu thấy cả hai sắp cãi to, vội lên tiếng:
“Được rồi, đừng cãi nữa! Thế này nhé — chị Thành, em soạn thông báo nhắc mọi người thường xuyên mở cửa sổ thông gió.
Linh Vy, từ giờ buổi trưa em cứ ra phòng họp nghỉ ngơi.”
Câu này chính là mặc định rằng mọi người được phép ăn trưa tại chỗ.
Linh Vy nghe vậy không vừa lòng, chu môi phụng phịu:
“Nhưng phòng họp không mở được cửa sổ… ngột ngạt lắm anh ơi…”
Trưởng phòng Triệu phẩy tay, mặt dứt khoát:
“Đây là phương án hợp lý nhất hiện giờ. Nếu em không chấp nhận được thì có thể… nghỉ việc.”
Vừa nghe xong, Linh Vy trợn tròn mắt.
Dù sao cái công việc vừa lương cao, nghỉ hai ngày cuối tuần, lại nhàn nhã mỗi tháng kiếm chục củ này đâu phải dễ mà tìm lại được?
Tôi mỉm cười như không, đưa tập tài liệu tới:
“Trưởng phòng, đây là kế hoạch tuyển dụng tôi làm theo chỉ thị của Tổng Dữu.
Chuyến công tác của anh lần này mở rộng được thị trường, nên hiện tại mình rất cần người giỏi.”
Tôi cố ý nhìn Linh Vy, giọng kéo dài:
“Đặc biệt là tuyển vị trí… chăm sóc khách hàng có năng lực nha~”
Quả nhiên, ánh mắt Linh Vy khẽ rung lên.
Cô ta lập tức đứng dậy, nghiêm chỉnh:
“Trưởng phòng, em không sao hết, em chịu được! Em nhất định sẽ làm tốt công việc, sẽ không để việc mang thai ảnh hưởng tiến độ đâu ạ!”
08
Linh Vy đúng là kiểu tiểu nhân điển hình.
Ngoài mặt thì hứa hẹn ngon ngọt, nhưng vừa bước chân ra khỏi phòng Trưởng phòng Triệu, lập tức lộ nguyên hình.
Cô ta chống nạnh, nghiến răng nói với tôi:
“Chị cũng chỉ là con tép riu bên nhân sự thôi, công ty thiếu chị vẫn chạy ầm ầm.
Còn tôi? Tôi là chăm sóc khách hàng! Hơn nửa nguồn khách công ty là do tôi tiếp đầu tiên đấy! Không có tôi, tụi chị đi mà hít gió Tây Bắc sống qua ngày!”
Tiểu Kha chịu hết nổi, đứng bật dậy:
“Nếu không có tôi chia việc phụ chị mấy tuần nay, chắc chị còn tưởng job chị to tát ghê lắm á. Ai mà không biết than vãn mệt mỏi?
Khách toàn là người chủ động click web vào liên hệ, chị chỉ làm phần tư vấn ban đầu, ghi nhận thông tin. Cả tổ CSKH đâu phải mình chị, chị tưởng mấy người kia ngồi chơi xơi nước chắc?”
Linh Vy hừ một tiếng, mặt đầy khinh khỉnh:
“Cứ chờ tới lúc tôi nghỉ thai sản rồi biết liền, không có tôi mấy người xoay sao nổi!”
Nói xong, cô ta hất mái tóc khô xơ như rễ tre lên, bắt đầu ra lệnh cho cô lao công:
“Cái thùng rác này thúi muốn chết, chị mau đem đi đổ! Sẵn tiện dọn giùm tôi một chỗ làm mới đi — chỗ nào nhiều nắng, không khí sạch sẽ. Không được để oán khí của mấy trâu ngựa ở đây ảnh hưởng tới con trai tôi!”
Cô lao công đang cặm cụi lau bàn, nghe vậy tiện miệng hỏi:
“Tiểu Linh này, tôi thấy bụng cô cũng chưa rõ lắm, sao biết chắc là con trai? Đi siêu âm rồi hả?”
Linh Vy khoanh tay trước ngực, mặt đầy tự hào:
“Tất nhiên là rồi!”
Cô lao công đặt giẻ lau xuống, cười tươi:
“Thế à? Vậy nói tôi biết bác sĩ nào đi, để tôi bảo con dâu tôi tới khám với!”
Linh Vy bèn ra vẻ thần bí, ngoắc ngoắc tay ra hiệu, cô lao công vội ghé sát tai.
Nhưng giọng nói thì không hề nhỏ, kiểu như cố tình để cả văn phòng nghe thấy vậy.
Tôi với chị Vương đều đang nghe rõ mồn một, vừa buồn cười vừa ngớ người.
Linh Vy thì thì thầm, nhưng giọng còn to hơn loa Bluetooth:
“Tôi làm xong siêu âm đứng dậy, bác sĩ còn đỡ tôi một cái… chắc chắn là do tôi mang thai quý tử, nên mới được đối xử đặc biệt như thế!”
Tôi ngồi ở bàn, phì cười thành tiếng, chị Vương thì cố nhịn cười đến mức mặt đỏ gay.
Cả văn phòng chết lặng vì độ “mê tín IQ âm” của cô ta.
Tôi thật sự không tưởng tượng nổi, một người từng học đại học, mà trong đầu lại có thể tồn tại mấy cái niềm tin thời tiền sử như thế.
Bác sĩ đỡ tay bệnh nhân → Kết luận: tôi sinh con trai, vì tôi “cao quý” hơn người khác?!
Ủa? Logic nào vậy trời?
Mà… lỡ đâu — tôi nói lỡ thôi nha — nếu sau này cô ta sinh con gái, thì với cái đầu óc kỳ thị giới tính kiểu đó…
Đứa bé ấy sinh ra chắc cũng coi như… mở mắt ra đã “ăn phải debuff” rồi.
09
Không ai ngờ được, Linh Vy lại… nghiệm đúng lời mình nói.
Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ, cô ta không đến công ty.
Mãi cho đến khi Trưởng phòng Triệu nghe điện thoại xong, vội vàng chạy thẳng vào phòng Tổng Dữu, rồi gọi tôi vào theo.
Lúc đó tôi mới biết — Linh Vy sảy thai rồi.
Nguyên nhân là sáng đi làm, cô ta lên tàu điện ngầm thì xảy ra xô xát với một thai phụ khác.
Người phụ nữ kia bụng bầu rất to, vừa bước vào thang máy, chồng cô ấy liền yêu cầu Linh Vy nhường ghế.
Linh Vy giải thích mình cũng đang mang thai, chỉ là tháng nhỏ, chưa lộ bụng.
Ông chồng kia tưởng cô ta bịa chuyện để khỏi nhường, nổi giận đùng đùng, lời qua tiếng lại, cuối cùng dẫn tới xô xát.
Anh ta đạp Linh Vy một cái từ trên ghế bật xuống, đúng lúc bụng cô ta va mạnh vào va li của hành khách bên cạnh, máu lập tức chảy ra.
Nói đi cũng phải nói lại — dù Linh Vy bình thường khó ưa, nhưng tên đàn ông kia mà ra tay với phụ nữ mang thai thì đúng là vô học, mất dạy thật.
Ngay sau khi biết chuyện, Trưởng phòng Triệu báo cáo gấp cho Tổng Dữu, rồi bảo tôi chuẩn bị giấy tờ nghỉ phép cho Linh Vy, đồng thời sắp xếp để tôi và chị Vương đại diện công ty đến thăm.
Tôi và chị Vương mang theo đống quà tẩm bổ đến bệnh viện.
Trên đường đi, hai chị em còn thì thầm bàn nhau xem nên mở lời an ủi thế nào cho khéo, sợ nói trật sẽ làm cô ta tổn thương thêm.
Nhưng khi bước vào phòng bệnh — toàn bộ không khí trong phòng khiến tụi tôi suýt cứng họng.
Linh Vy đang nằm trên giường, ngọt ngào gọi điện thoại cho chồng:
“Cũng may lần này là con gái rớt mất chứ không phải con trai, nếu không thì em sống cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa đâu… hu hu hu hu hu~”
Bà mẹ cô ta đang vén lại chăn cho con, căng thẳng nhắc:
“Linh Vy! Đang ở cữ không được khóc, nước mắt làm hại cơ thể đấy. Mau nín đi!
Con phải mau mau tẩm bổ, dưỡng lại sức rồi sớm mang thai lại một đứa con trai mới được. Con đừng quên, nhà chồng con là ba đời độc đinh đó nha!”
Bà ta thở dài một hơi:
“Đứa nhỏ này cũng hiểu chuyện… biết nhà mình không hoan nghênh con gái, nên tự giác bỏ đi rồi.
Còn để lại cho nhà mình một khoản tiền bồi thường, cũng đủ chi phí sinh đứa em trai sau này.
Tối nay phải đốt thêm ít giấy vàng mã, cảm ơn nó một phen.”
Tôi với chị Vương nghe xong mà xém rớt cằm xuống đất.
Đúng là chó không sủa theo bầy, người không vào đúng nhà thì không gặp nhau được mà!
Thấy hai mẹ con họ không để ý tới cửa phòng, chị Vương liền ho nhẹ rồi gõ cửa:
“Linh Vy ơi, em thấy sao rồi? Cả công ty ai cũng lo cho em lắm, đặc biệt là Tổng Dữu và anh Triệu, vì chưa tiện tới nên cử chị với chị Thành đến thăm thay.”
Chúng tôi hiểu quá rõ — Linh Vy chẳng hề đau lòng vì mất con, nên cả hai chỉ hỏi han sức khỏe, tuyệt đối không tỏ ra quá mức thương cảm.
Tôi đưa phong bì tiền thăm hỏi của công ty, Linh Vy giật lấy ngay rồi bóc ra đếm ngay trước mặt.
“Mới có năm nghìn thôi á?! Tôi mất con đó nha, chuyện này phải tính là tai nạn lao động chứ! Từng này tiền thì làm được cái gì?”
Mẹ cô ta cũng bắt đầu xụ mặt:
“Gọi là công ty lớn mà chi có từng này? Không thấy xấu hổ à?”
Chị Vương lúng túng giải thích:
“Công ty hỗ trợ ba ngàn, tôi với chị Thành mỗi người góp thêm một ngàn — đây đều là tấm lòng của mọi người đó.
Còn cả tổ yến, đào tuyết, mấy thứ này đều là đồ bổ loại tốt. Không rẻ đâu nha. Em nhớ ăn đầy đủ, tốt cho phụ nữ lắm đấy.”
Linh Vy quay mặt đi, hừ lạnh:
“Hai chị mà cũng biết mua yến xịn? Nhỡ ăn vào bị ngộ độc thì sao?
Tôi bị thương trên đường đi làm, mấy người chỉ đưa ba ngàn là muốn cho qua chuyện?
Chị Thành, chị làm bên nhân sự, cách công ty bồi thường tai nạn lao động kiểu vậy á? Hay là hai người ém luôn tiền của tôi rồi?!”
Tôi bó tay, thở dài.
Đi thăm cô ta — đúng là tự đi… rước xui về.
Tôi siết chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cố giữ bình tĩnh:
“Không phải cứ bị thương trên đường đi làm là tự động tính là tai nạn lao động đâu.
Theo quy định: Người lao động bị tai nạn khi đang trên đường đi làm, và phải là tai nạn giao thông không do lỗi chính họ, như xe buýt, tàu điện, tàu hoả… thì mới có khả năng được công nhận là tai nạn lao động.”
Linh Vy tiếp tục gào lên:
“Tôi bị thương trên tàu điện ngầm, vậy không phải tai nạn giao thông à?!
Hơn nữa thằng đánh tôi đã bị tạm giữ hình sự, thế chẳng phải là không phải lỗi của tôi rồi sao?! Tại sao không tính công ty phải bồi thường?!”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh:
“Giờ em đang ở cữ, đừng xúc động.
Việc người kia bị công an tạm giữ là vấn đề hình sự, còn việc bồi thường tai nạn lao động là chuyện pháp lý khác hoàn toàn.”
Linh Vy càng nghe càng mất kiểm soát, vừa khóc vừa hét đòi nghỉ việc, đòi công ty phải bồi thường.
Quả đúng là có mẹ nào thì con nấy, mẹ cô ta cũng xúi theo:
“Nghỉ luôn đi! Để coi công ty tụi nó không có Linh Vy thì còn sống nổi không!”
Thấy không còn gì để nói, tôi đặt lại túi đồ, nói vài câu khách sáo rồi kéo chị Vương đi nhanh cho khỏi dính chưởng.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, trong đó đã vang lên tiếng mắng chửi, đập đồ loảng xoảng.
Chị Vương vừa lau mồ hôi trán vừa nói:
“Cả đời chị chưa gặp ai… mặt dày tới vậy luôn á!”
Tôi chỉ cười chua chát:
“Thế gian rộng lớn, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra…”
10
Linh Vy còn chưa hết thời gian ở cữ đã cùng mẹ kéo thẳng đến công ty gây chuyện.
Vì chính cô ta tự nguyện nộp đơn nghỉ việc, nên công ty không thể áp dụng quy tắc 2n+1 để chi trả bồi thường như cô ta đòi hỏi.
Không cam tâm, cô ta nộp đơn yêu cầu trọng tài lao động, nhưng kết quả cuối cùng vẫn… không thay đổi gì cả.
Mất việc, lại bị nhà chồng coi như cái máy đẻ, cô ta càng rơi vào vòng luẩn quẩn.
Bà mẹ chồng thì suốt ngày giục giã:
“Nhanh lên, tranh thủ lúc nội tiết còn cao sau khi sảy thai, dễ có bầu lại lắm đó!”
Nhưng ai có chút hiểu biết cũng biết rõ — sau khi sảy thai, muốn cơ thể hồi phục thì ít nhất cũng phải nửa năm sau mới nên mang thai lại.
Thế mà chưa đầy một tháng, tôi đã thấy trên story WeChat của Linh Vy một tấm ảnh que thử thai hai vạch đỏ chót.
Cô ta lại mang thai.
Và… còn tìm được một công việc mới.
Từ đó về sau, cô ta biến mất khỏi vòng giao tiếp của bọn tôi.
Cho đến một ngày, trong buổi họp sáng, vừa tan họp xong, Tiểu Lý — tay “lướt top comment” có tiếng trong nhóm — forward một bản tin:
“Nhân viên công ty Lâm Mỗ bị kết án lừa đảo.
Được biết người này đã nhiều lần sửa ngày mang thai, làm giả giấy tờ để chiếm dụng quyền lợi thai sản của công ty…”
Tiểu Kha lập tức gõ:
【Không phải… đây là Linh Vy sao……】
Từ tin tức, chúng tôi biết được:
Khi xin việc ở công ty mới, Linh Vy không hề nói với HR rằng mình đã mang thai.
Đợi qua kỳ thử việc, cô ta lấy giấy chứng nhận mang thai cũ ra lừa công ty, nhằm ăn gian kỳ nghỉ thai sản sớm hơn hai tháng.
Nhưng do không chăm sóc tốt sau lần sảy thai đầu, cô ta tiếp tục bị sảy thai lần thứ hai.
Lần này, công ty đối phương khởi kiện — và Linh Vy bị kết án 3 năm tù giam vì gian lận.
Danh tiếng của cô ta trong ngành chính thức toang không cứu nổi.
Ngay cả sau khi ra tù, chắc cũng chẳng có công ty đàng hoàng nào dám tuyển dụng cô ta nữa.
Cả nhóm nghe xong chỉ biết cảm thán.
Ai cũng nói, Linh Vy trước nay ngang ngược, nhỏ nhen, thích trả đũa, kết cục hôm nay… đúng là quả báo nhãn tiền.
Về sau, Tổng Dữu cũng nhận ra công ty không có khu ăn uống riêng là không hợp quy định, liền mua thêm tầng trên, xây hẳn một nhà ăn công ty.
Từ đó, giờ nghỉ trưa có hai lựa chọn:
— hoặc mang cơm ngồi ăn tại bàn,
— hoặc lên nhà ăn ăn xong rồi về chợp mắt.
Mặc dù cơm nhà ăn không ngon bằng đồ mình nấu, nhưng tiết kiệm được khối tiền, mà quan trọng nhất là… không còn ai bắt bẻ mùi đồ ăn nữa.
Thỉnh thoảng muốn đổi gió, cả nhóm lại rủ nhau nấu món mới hoặc ra ngoài ăn một bữa cho vui.
Dù sao thì — đã là dân làm thuê, nếu ngay cả ăn cơm mà cũng không biết dỗ dành bản thân một chút…
…thì cuộc sống này, đúng là quá khổ rồi đó~
—— Hết ——


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét