Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2025

Thiên Kim trả thù chồng

 


Chồng tôi – Lục Nghiễn Dũ – đột nhiên nảy sinh hứng thú với cô sinh viên nghèo mà anh ta chu cấp, còn trả lương cao mời cô ta về làm quản gia cho gia đình.


Kể từ đó, sinh hoạt phí của tôi từ tám trăm ngàn một tháng rơi thẳng xuống còn tám mươi tệ.


Ăn mặc, chi tiêu của cả chục con người trong nhà đều phải qua tay cô ta phê duyệt, ngay cả dì bếp muốn mua thêm một gói muối cũng phải được cô ta gật đầu mới xong.


Tôi tức đến muốn nổ tung, chạy đi nói với Lục Nghiễn Dũ.


Anh ta chỉ cười nhạt, thản nhiên:


“Anh thích nhất dáng vẻ chi li, tính toán của cô ấy, chẳng lẽ em không thấy đáng yêu sao?”


Sau đó, mẹ chồng tôi bất ngờ rơi từ trên lầu xuống, cần gấp hai mươi vạn để phẫu thuật.


Tôi vội vã gọi điện cho Lục Nghiễn Dũ.


“Mẹ từ trên lầu ngã xuống, cần hai mươi vạn để mổ cấp cứu, anh nhanh bảo người mang tiền đến bệnh viện đi.”


Chưa đợi anh ta trả lời, đầu dây bên kia đã truyền đến một tràng cười nhạt.


“Ngã lầu cùng lắm gãy cái xương, cần gì đến hai mươi vạn? Cô Lê đúng là quen thói tiêu xài hoang phí, không biết ông Lục kiếm tiền cực nhọc thế nào. Cô không chịu tiết kiệm cho ông Lục, thì tôi tiết kiệm thay.”


Điện thoại bị cúp.


Ngay sau đó, tôi chỉ nhận được một khoản chuyển khoản… hai nghìn tệ.


Mẹ chồng vì không đủ tiền cứu chữa mà chết ngay trên bàn phẫu thuật.


Lúc bác sĩ đưa giấy chứng tử yêu cầu người nhà ký tên, Lục Nghiễn Dũ lại ôm cô quản gia đang khóc đỏ hoe vì “tự trách”, đứng trước mặt tôi khuyên nhủ:


“Hoan Hoan chỉ muốn tiết kiệm cho anh thôi, tiết kiệm vốn đâu có sai. Mẹ em vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, giờ như vậy cũng coi như giải thoát.”


“Ngoan, đừng so đo với Hoan Hoan nữa, ký đi.”


Tôi bật cười lạnh, đẩy tờ chứng tử về.


“Anh là con ruột, còn đứng đây. Có ký cũng phải là anh ký, không đến lượt tôi.”


Lục Nghiễn Dũ tưởng tôi vô lý, cau mày khó chịu, giọng đầy mất kiên nhẫn:


“Ý em là quyết ăn thua đủ với Hoan Hoan sao? Anh đã nói cô ấy không cố ý, em còn muốn ép người ta đến đường cùng? Đây là bệnh viện, nhiều người nhìn như thế, con gái người ta lại mặt mỏng, em bớt làm khó đi.”


Nghe vậy, Tần Hoan Hoan lập tức tìm được chỗ dựa, nước mắt lưng tròng.


Cô ta ngọ nguậy chui ra khỏi vòng tay anh ta, ngước đôi mắt đỏ hoe:


“Lục tiên sinh, đừng vì em mà cãi với cô Lê. Cô ấy vừa mất mẹ, hận em cũng dễ hiểu, em thật sự không trách cô ấy.”


“Nhưng xin anh tin em, em thật sự không cố ý. Trước kia em cũng từng ngã gãy tay, lúc đó nhà nghèo, chẳng đi bệnh viện, vài hôm sau xương cũng tự liền. Em không nghĩ mẹ cô Lê lại ‘quý giá’ đến thế…”


“Em tưởng hai nghìn tệ thế nào cũng đủ, em xin lỗi, em không ngờ lại thành ra như vậy…”


Nhìn bộ dạng ấy, Lục Nghiễn Dũ quả nhiên xót xa, lại ôm chặt cô ta, liếc tôi đầy trách móc:


“Lê Chi, chuyện đã đến mức này, em còn muốn dồn Hoan Hoan đến chết sao? Phải nói thật, cái chết của mẹ em cũng có phần lỗi của em. Nếu trước kia em không hoang phí, thì Hoan Hoan đâu cần khóa thẻ của em để tiết kiệm cho anh. Người cần tự kiểm điểm là em!”


“Hoan Hoan cũng chỉ vì nghĩ cho em. Hơn nữa, mấy năm nay sức khỏe mẹ em đã yếu, hôm nay coi như giải thoát, em phải nên vui mừng thay cho bà ấy mới phải. Hoan Hoan giúp bà ấy thoát khỏi đau đớn, em còn phải cảm ơn cô ấy, không đúng sao?”


Tôi sững sờ.


Không thể tin nổi mình vừa nghe cái gì.


Chỉ vì Tần Hoan mà để mẹ tôi đau đớn chết trên bàn mổ, giờ tôi còn phải quay sang cảm ơn cô ta?


Tôi sống hơn hai mươi năm, chưa từng nghe lời nào nực cười đến thế.


Lục Nghiễn Dũ dám nói vậy, chỉ vì anh ta nghĩ người chết hôm nay là mẹ tôi.


Tôi thản nhiên nhìn anh ta, châm chọc:


“Thật sự không phải tôi không chịu ký, mà là tôi không có tư cách. Vậy, hay là anh ký đi?”


Tôi đưa bút cho anh.


Cuối cùng, sự nhẫn nại của anh ta cũng cạn kiệt, “phạch” một tiếng, anh ném thẳng cây bút xuống đất, giọng lạnh băng:


“ chết là mẹ em, đâu phải mẹ anh? Anh có phải con trai bà ấy đâu, ký hay không thì kệ em!”


Dù tình cảm tôi dành cho anh ta đã sớm phai nhạt từ ngày rước Tần Hoan về nhà, nhưng khoảnh khắc này, tôi vẫn bị sự tuyệt tình trong ánh mắt ấy làm đau thấu tim.


Tôi bỗng nhớ lại ngày cưới.


Hôm đó tôi khóc không ngừng vì không nỡ rời xa cha mẹ, anh ta ôm tôi, dỗ dành từng câu một:


“Chi Chi, từ nay về sau, ba mẹ em cũng là ba mẹ anh. Họ không mất đi con gái, mà từ hôm nay có thêm một người con trai để phụng dưỡng.”


Hình ảnh ngày ấy còn rõ rành rành, vậy mà giờ đây cảnh còn người mất.


Tình yêu anh ta từng dành cho tôi đã trao hết cho Tần Hoan, còn tôi chẳng còn chút giá trị nào.


Tôi đè nén nỗi chua xót, run run nhặt cây bút dưới đất, mỉa mai nhìn anh ta:


“Lục Nghiễn Dũ, xác mẹ tôi giờ còn đang nằm ngay trong phòng phẫu thuật sau lưng anh, anh có muốn vào nhìn một lần rồi hãy quyết định có ký hay không?”



Thấy tôi nói vậy, Lục Nghiễn Dũ phản xạ quay người nhìn về phía phòng mổ phía sau, vừa định bước vào thì Tần Hoan Hoan đã kéo anh lại.


“Lục tiên sinh, anh dù gì cũng là chồng của cô Lê,cô ấy muốn anh ký thay thì anh cứ ký đi. Rốt cuộc, cô Lê chỉ là muốn anh để ý đến cô ấy nhiều hơn một chút thôi.”


Nghe lời Hoan Hoan, bước chân Lục Nghiễn Dũ khựng lại.


Rồi anh quay lại, nửa như mỉm cười nửa như trêu tôi một cái.


“Sao không nói sớm, nếu vậy anh ký cho em.”


Ánh mắt tôi theo anh, giây sau thấy Lục Nghiễn Dũ cầm tờ giấy chứng tử lên.


Chỉ cần anh chịu nhìn kỹ một chút thôi là sẽ thấy tên trên tờ giấy kia là của ai, tiếc là lúc này anh chỉ chăm chăm vào Hoan Hoan đang khóc lóc.


Anh chẳng thèm liếc, liền ký tên ngang trên giấy.


Thấy tôi còn đứng như trời trồng, Lục Nghiễn Dũ thở dài khẽ.


“Người đã khuất rồi, em đừng quá đau buồn, ít nhất anh vẫn ở bên em, phải không?”


Nghe vậy tôi muốn bật cười.


Câu nói như thể cho rằng tôi còn lưu luyến anh lắm.


Tôi không đáp, quay người bước đi.


Mẹ chồng trước kia đối xử với tôi cũng tạm được, nay bà chết thảm như vậy, tôi chỉ muốn mau chu tất mọi việc để bà được an táng.


Chuẩn bị lo liệu hậu sự thì bất ngờ lại gặp Lục Nghiễn Dũ và Tần Hoan Hoan.


Không biết vì sao ánh mắt Lục Nghiễn Dũ trông có phần áy náy.


Anh khẽ khàng ho khan rồi nói lý do đến tìm tôi.


“Chi Chi, Hoan Hoan vì cái chết của mẹ em thấy rất có lỗi, cô ấy muốn làm chút gì đó cho mẹ em lần cuối.”


Tôi nhìn anh, đợi anh nói tiếp.


“Ở trường Hoan Hoan có phòng thí nghiệm giải phẫu người đang cần một mẫu thi thể để các anh chị thực hành. Hoan Hoan thật lòng muốn góp phần chút công đức, để bác út chết đi còn có ích.”


“Sẽ có người đến nhận xác, Chi Chi, em đi nói lời từ biệt với mẹ đi.”


Tôi suýt nữa không tin vào tai mình.


Vẫn còn bàng hoàng, Tần Hoan Hoan đỏ mắt đứng lên nói:


“Cô Lê, Lục tiên sinh nói mẹ cô lúc sống là người rất lương thiện, giờ bà vì chuyện của em mà mất, em muốn tận sức giúp bà làm nhiều việc thiện hơn để bà sớm được siêu thăng.”


“Đóng góp thi thể cho xã hội để làm nghiên cứu là việc tốt, nếu bà còn sống chắc cũng đồng ý. Thà để thi thể có ích cho đời hơn là để thối rữa, cô Lê, được chứ?”


Lời nói như đòn đánh làm tôi choáng váng, đến lúc tỉnh lại thì phản xạ nói:


“Không được, việc này tôi tuyệt đối không đồng ý!”


Người lớn theo nếp cổ hủ, trọng an táng, cho rằng sau khi chết phải được chôn cất, hiến xác làm thí nghiệm tuyệt không phải điều mẹ chồng tôi mong muốn.


Thấy tôi cương quyết, cả hai đều sửng sốt.


Lục Nghiễn Dũ có vẻ bất lực, nhẹ giọng:


“Chi Chi, đừng làm nũng. Cái chết của mẹ em đã thành áy náy lòng Hoan Hoan, bây giờ cô ấy mới nghĩ ra cách này, nếu em không đồng ý, chẳng phải muốn cô ấy mang nỗi ân hận suốt đời sao?”


Nói xong anh rút ra một tấm thẻ ngân hàng đặt trước mặt tôi.


“Việc khóa thẻ của em trước kia là tôi sai. Em dù sao cũng là chủ nhân nữ của nhà họ Lục, trong thẻ này có mười triệu, chỉ cần em đồng ý hiến xác mẹ, thẻ này là của em.”


“Nghe lời chút được không?”


Tôi cầm tấm thẻ, mỉm cười rồi đáp:


“Đương nhiên đồng ý.”





Hồi đó chuyện Lục Nghiễn Dũ vì Tần Hoan Hoan mà khóa thẻ tín dụng của tôi, mỗi tháng chỉ cho tôi tám mươi tệ tiền tiêu vặt, đã bị mọi người biết tới — tôi trong chốc lát trở thành trò cười trong giới.


Tức tối đến gặp Lục Nghiễn Dũ đối chất thì Tần Hoan Hoan lại khóc như mưa.


“Nhà giàu thịt cá nứt mùi, đường kia vẫn có người chết rét; những đồng tiền chảy từ kẽ ngón tay của cô Lê nếu đem đi quyên cho mấy vùng xa xôi thì có lẽ mấy đứa trẻ nơi đó sẽ không khổ như tôi hồi nhỏ.”


“Lục tiên sinh, thấy cô Lê tiêu xài phung phí tôi đau lòng như có dao cứa, tôi chỉ muốn giúp cô ấy tiết kiệm chút thôi, chẳng có ý gì khác.”


“Nếu Lục tiên sinh thấy tôi quá đáng thì tôi sẽ đi.”


Nghe vậy, Lục Nghiễn Dũ lập tức nắm lấy cô ta rồi mắng tôi một trận.


“Lê Chi, Hoan Hoan nói đúng, em quả thật quá hoang phí, mấy năm nay anh cũng nuông chiều em quá. Từ hôm nay em phải học với Hoan Hoan cách tiết kiệm quản gia.”


Lúc đó anh nhìn Tần Hoan Hoan khiến tôi đứng chết trân, nước mắt không cầm được.


Đó là lần đầu tiên cái cán cân trong lòng Lục Nghiễn Dũ nghiêng về phía Hoan Hoan — cũng là bước đầu của việc cuộc hôn nhân này sắp đi đến hồi kết.


Tôi rõ ràng biết người từng yêu tôi như sinh mệnh, thề sẽ sống trọn đời bên tôi, sắp biến mất.


Cho đến hôm nay, anh đã hoàn toàn biến mất.


Quay trở lại thực tại, tôi nhìn thẳng vào Lục Nghiễn Dũ.


Rõ ràng anh không ngờ tôi sẽ dễ dãi đến thế, chỉ đứng đó bối rối.


Tôi cầm lấy giấy đồng ý hiến xác từ tay anh, cố nhịn vị đắng trong lòng, nói: “Nhưng việc này vẫn phải do anh ký.”


Vì anh không quan tâm tới mẹ chồng, tôi cũng chẳng cần can thiệp thêm.


Những gì tôi có thể làm đã làm xong, chỉ mong Lục Nghiễn Dũ sau khi biết sự thật đừng tức đến phát điên là được.


Lục Nghiễn Dũ đồng ý một câu cho xong, nhìn anh nâng niu ôm lấy Tần Hoan Hoan rời đi, tôi cuối cùng vẫn rơi nước mắt.


Tôi rõ ràng biết, anh có thể vì Hoan Hoan làm được đến mức này, thì mối tình năm năm của chúng tôi hôm nay cũng coi như đã kết thúc.


Tôi gọi cho luật sư.


“Giúp tôi soạn thỏa thuận ly hôn, tôi muốn ly hôn với Lục Nghiễn Dũ.”


Nửa đêm, tôi mơ mơ màng màng bị tiếng thông báo điện thoại đánh thức.


Tần Hoan Hoan gửi cho tôi một đoạn video dài đến ba tiếng.


Ngay sau đó là một đoạn tin thoại:


“Lê Lê, mẹ cô đã thực hiện được giá trị của bà, hy vọng cô xem xong video sẽ cảm thấy an lòng thay bà.”


Tôi mở video — và lập tức nôn thốc nôn tháo không kiểm soát được.


Trong video, thi thể mẹ chồng đã bị phân thây hoàn toàn, vài người mặc áo blouse trắng tách từng bộ phận cơ thể ra, tay nghề vụng về, dường như còn không biết dùng dụng cụ giải phẫu.


Cảnh tượng tàn nhẫn đến mức không dám nhìn thẳng.


Tôi không học y nhưng cũng không phải ngốc, đây đâu phải đang làm thí nghiệm mà rõ ràng là hành hạ xác chết!


Tôi nôn khan đến cạn cả mật, cuối cùng gửi thẳng đoạn video đó cho Lục Nghiễn Dũ.


Kèm theo một tin nhắn:


“Mẹ chồng nuôi anh lớn không hề dễ dàng, nếu anh còn chút lương tâm thì hãy mau để bà được an táng.”




Lục Nghiễn Dũ không trả lời.


Sáng sớm hôm sau, điện thoại của anh ta mới gọi đến. Sau khi tôi bắt máy, giọng anh ta nghe kỹ còn mang theo vẻ nghiến răng nghiến lợi.


“Lê Chi, tin nhắn em gửi có ý gì? Mẹ anh rõ ràng vẫn khỏe mạnh ở nhà, sao em lại nguyền rủa bà? Bao năm nay bà đối xử với em tốt như vậy, sao em có thể vô lương tâm đến thế?”


Nghe vậy, tôi theo bản năng phản hỏi:


“Anh làm sao biết bà vẫn khỏe mạnh ở nhà? Sao? Anh đã về xem bà chưa?”


Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi hừ lạnh:


“Tối qua Hoan Hoan bị sốt, anh ở bệnh viện chăm cô ấy. Tóm lại mẹ anh sẽ không sao hết! Nếu em còn dám ăn nói linh tinh thì đừng trách anh không khách sáo!”


Nói xong, chưa đợi tôi đáp, điện thoại đã bị cúp.


Tôi ngẩn ngơ cầm điện thoại, còn chưa kịp phản ứng, Lục Nghiễn Dũ lại gửi một tin nhắn:


“Thi thể của mẹ em anh đã cho người đưa đi hỏa táng rồi, khi nào rảnh thì đến lấy tro cốt.”


Khi tôi ôm tro cốt của mẹ chồng từ nhà hỏa táng đi ra, thì gặp Lục Nghiễn Dũ và Tần Hoan vừa từ bệnh viện đến bên hồ.


Sắc mặt Lục Nghiễn Dũ không tốt, chắc vẫn còn tức giận vì tin nhắn tối qua của tôi.


“Hay là thôi khỏi làm tang lễ đi, mấy nghi thức phô trương đó vốn chỉ là làm cho người sống xem. Hoan Hoan nói như vậy là quấy rầy người đã khuất, đồng thời cũng lãng phí tài nguyên. Anh thấy lời cô ấy có lý.”


“Anh nghĩ sao?”


Tôi bật cười lạnh một tiếng.


Quả nhiên lại là chủ ý của Tần Hoan.


“Em không ý kiến, anh tự quyết đi.”


Dù sao người chết cũng không phải là mẹ tôi.


Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Lục Nghiễn Dũ dịu đi một chút. Không biết nghĩ đến cái gì, anh ta bước lên ôm tôi vào lòng, giọng còn mang theo chút dịu dàng:


“Chi Chi, thế mới đúng, em hiểu chuyện một chút thì anh sẽ không bạc đãi em. Chuyện của mẹ em, anh biết em đau lòng, nhưng người chết không thể sống lại, em cũng phải nhìn về phía trước, được không? Thôi nào, đừng giận anh nữa.”


“Em nghĩ muốn chôn mẹ ở đâu?”


Chưa kịp để tôi nói, Tần Hoan đã chen vào:


“Em thấy nơi này cũng được mà, khung cảnh vừa đẹp vừa yên tĩnh, hay là chôn dì ở đây đi?”


Tôi nhíu mày, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.


“Nơi này đâu có nghĩa trang, chôn thế nào?”


Tần Hoan lại nói:


“Cô Lê, ai nói nhất định phải chôn ở nghĩa trang? Sau lưng cô chẳng phải có một con sông sao?”


Tôi lập tức hiểu ra ý cô ta, trong lòng trào lên cơn phẫn nộ ngút trời, giọng cũng không thể giữ bình tĩnh:


“Cô điên rồi sao? Đừng tưởng tôi không biết cô đang toan tính gì!”


Nước mắt Tần Hoan lập tức đỏ hoe, ra vẻ tủi thân, níu lấy tay áo Lục Nghiễn Dũ.


“Lục tiên sinh, em chỉ có lòng tốt, sao cô Lê lại có thể nói em như vậy?”


“Em chỉ là thương anh thôi. Mẹ cô Lê mấy năm nay vẫn bệnh tật, cô ấy đã làm đủ cho bà rồi. Nếu mua mộ phần nữa thì lại tốn một khoản tiền. Số tiền đó nếu đem quyên góp cho từ thiện thì chắc chắn sẽ giúp được rất nhiều người. Thủy táng cũng đâu có gì không tốt, anh nói xem?”


Nghe vậy, ánh mắt Lục Nghiễn Dũ thoáng chút do dự.


Tần Hoan tiếp tục nói:


“Nếu Lục tiên sinh cảm thấy không ổn thì cứ coi như em chưa từng nói, em xin lỗi, em vốn chỉ là một người hầu trong nhà họ Lục, là em không biết thân phận mình.”


Thấy dáng vẻ ấy, quả nhiên Lục Nghiễn Dũ đau lòng.


“Em nói gì vậy, em không phải người hầu của anh!”


Rồi anh ta quay sang tôi:


“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, nghe lời Hoan Hoan đi.”


Lần này tôi thật sự chết lặng, nỗi đau thắt trong lòng cũng chẳng kịp để ý, liền bật thốt:


“Lục Nghiễn Dũ, anh còn là con người nữa không? Đó là mẹ ruột của anh đấy! Anh thật sự định đối xử với bà như vậy sao?”


“Anh dù gì cũng là tổng tài, tài sản hàng tỷ, ngay cả một phần mộ cho mẹ ruột cũng không nỡ mua? Nói ra ngoài, anh không sợ bị người ta chê cười sao?”


Nghe thế, Lục Nghiễn Dũ sững lại, trong mắt lóe lên chút đau khổ.


Đúng lúc đó Tần Hoan chen vào:


“Lục tiên sinh, đừng trách cô Lê, cô ấy nói vậy cũng chỉ vì mẹ mình thôi, không phải cố ý đâu.”


Quả nhiên, ngay giây sau, nỗi đau khổ trong mắt Lục Nghiễn Dũ đã bị cơn giận dữ ngút trời thay thế.


Anh ta như thể đã chịu hết nổi, bước lên đoạt lấy hộp tro cốt trong tay tôi, mở nắp, không nói hai lời mà đổ thẳng xuống sông.


Tro cốt tung bay, tan biến hết trong dòng nước.


“Lê Chi, anh đã nói rồi, nếu em còn dám ăn nói linh tinh thì anh sẽ không khách sáo! Thấy chưa? Đây chính là hậu quả khi em không nghe lời!”


Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, tâm tình phức tạp, không thốt nên lời.


Chưa kịp mở miệng, điện thoại của Lục Nghiễn Dũ đã reo.


Là cha anh ta gọi đến.


“Chuyện lớn như thế mà bây giờ tôi mới biết! Nếu không phải bác sĩ gọi cho tôi thì đến giờ tôi vẫn còn bị anh giấu trong bóng tối!”


“Đồ súc sinh! Chỉ vì hai mươi vạn mà để bà ấy chết ngay trên bàn mổ!”




Lần này đến lượt Lục Nghiễn Dũ chết lặng.


Đồng tử anh ta đột nhiên co rút, cả người cứng đờ như tấm sắt, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.


“Ba… ba nói bậy gì vậy? Sao mẹ con có thể xảy ra chuyện, chết trên bàn mổ được, rõ ràng là…”


Lời còn chưa dứt đã bị đầu dây bên kia thô bạo cắt ngang:


“Câm miệng, đồ súc sinh! Mau mang tro cốt của mẹ mày về nhà, bà con bạn bè đều đến đủ cả rồi!”


Nói xong, chưa cho Lục Nghiễn Dự kịp mở miệng, điện thoại đã bị cúp.


Anh ta ngây ra đứng tại chỗ, toàn thân run rẩy, ánh mắt cuộn sóng, như thể hồn vía đều mất sạch.


Sống cùng anh ta bao lâu nay, tôi chưa từng thấy trên gương mặt đó hiện ra biểu cảm phức tạp đến thế.


Tần Hoan thấy vậy, vội vàng bước lên vịn lấy cánh tay anh ta.


“Lục tiên sinh! Anh bình tĩnh lại, đừng kích động! Chắc chắn là chú hiểu lầm gì rồi. Hôm đó ở bệnh viện, chẳng phải chúng ta đều thấy rõ ràng ai là người chết sao? Có lẽ… có lẽ là cô Lê nói gì với chú, mới khiến chú hiểu lầm lớn như thế!”


Nghe vậy, Lục Nghiễn Dũ như thể nắm được cọng rơm cứu mạng, nhào đến trước mặt tôi, gào lên giận dữ:


“Là em! Là em nói bậy với ba anh đúng không? Lê Chi, rốt cuộc em có ý gì? Chỉ để báo thù anh, em chuyện gì cũng làm ra được sao?!”


Báo thù?


Đến nước này rồi, anh ta vẫn cho rằng tôi đang báo thù anh ta.


Tôi bật cười khẩy, mỉa mai:


“Tôi có nói bậy hay không, anh về nhà nhìn một cái chẳng phải rõ sao? Nếu mẹ anh còn sống, thì về nhà anh có thể gặp được bà thôi.”


Lục Nghiễn Dũ như bừng tỉnh, túm lấy tay tôi, chẳng nói chẳng rằng kéo tôi về nhà.


Trên đường, anh ta liên tục lẩm bẩm:


“Không thể nào… mẹ anh sẽ không sao cả, đây là hiểu lầm! Nhất định chỉ là hiểu lầm thôi!”


Nhưng vừa bước vào cửa, hy vọng của anh ta lập tức tan vỡ.


Bởi vì ngay trước mắt, chính là tấm ảnh chân dung đen trắng kia.


Trên đó, chẳng phải mẹ anh ta thì là ai?


Cả người Lục Nghiễn Dũ chấn động, rồi như phát điên, lao thẳng lên lầu, chạy đến phòng mẹ, lục tung một vòng, nhưng chẳng thấy bóng dáng đâu.


Anh ta không cam tâm, lục soát hết các phòng trong nhà, nhưng kết quả vẫn vậy — không có mẹ anh ta.


Ánh mắt Lục Nghiễn Dũ càng lúc càng hoảng loạn, loạng choạng xông đến trước mặt cha mình, giọng run rẩy:


“Ba! Ba đang làm gì thế? Người xảy ra chuyện không phải mẹ! Là mẹ của Lê Chi! Sao ba lại bày linh đường ở nhà mình?!”


Anh ta càng nói càng kích động:


“Hôm đó con cũng đến bệnh viện rồi, sao có thể nhận nhầm được chứ, con tuyệt đối không thể nhầm lẫn!”


Vừa nói, anh ta như để xác nhận điều gì, liền kéo tôi đến trước mặt cha mình.


“Chi Chi… em nói gì đi chứ, mau giải thích với ba anh đi! Người chết là mẹ em đúng không? Em mau nói cho mọi người biết đi!”


Lời còn chưa dứt, một cái tát nặng nề đã giáng thẳng xuống mặt anh ta.


Cha anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn con trai:


“Đồ súc sinh! Đến nước này mà mày còn điên loạn! Trên giấy chứng tử của mẹ mày, rõ ràng chính tay mày đã ký, thế mà giờ còn định lừa cả cha mày sao!”


“Cha mới đi nước ngoài mấy ngày, mà mẹ mày đã xảy ra chuyện thế này? Cha thật sự muốn tự tay đánh chết mày, thằng súc sinh!”


Nói xong, ông ném thẳng tờ giấy chứng tử của mẹ chồng vào mặt Lục Nghiễn Dự.


Lúc này, anh ta hoàn toàn ngây dại.


Ngơ ngác cầm lấy thứ đó, đưa lên trước mắt. Lần này, cuối cùng anh ta cũng thấy rõ cái tên ghi trên đó.


Sắc mặt đột ngột biến đổi, cả người lảo đảo, dường như ngay cả sức để đứng cũng chẳng còn.


Đúng lúc ấy, cha mẹ tôi — đang nghỉ mát ở quê — cũng vừa về đến.


Nhìn thấy mẹ tôi, Lục Nghiễn Dũ lập tức sụp đổ.


Anh ta gào lên, lao thẳng về phía mẹ tôi:


“Sao lại là bà? Sao có thể là bà?! Bà chẳng phải đã chết rồi sao? Sao giờ vẫn còn đứng sờ sờ ở đây?!”





Thấy vậy, tôi lập tức chắn trước mặt mẹ mình, tát một cái thật mạnh vào mặt Lục Nghiễn Dũ.


“Dù cho mày có là đồ súc sinh thì mẹ tao cũng không thể có chuyện! Thế nào? Bây giờ biết người chết là ai chưa?”


Lục Nghiễn Dũ hai mắt đỏ ngầu, trợn trừng nhìn tôi, cuối cùng bật lên tiếng la thất vọng:


“Lê Chi! Mẹ anh xảy ra chuyện, sao em không nói sớm cho anh biết? Em định làm gì? Em rốt cuộc muốn làm gì?”


Tôi phớt lờ cơn giận của anh, bình tĩnh đáp:


“Em có nói cho anh rồi chứ? Lúc mẹ anh bị nạn, chẳng phải em là người gọi anh đầu tiên sao? Chính vì anh mải mê âu yếm tiểu tình nhân không chịu đưa tiền để phẫu thuật nên mới chậm trễ việc cứu chữa mẹ anh.”


“Còn dám hỏi em định làm gì? Để tôi hỏi ngược anh: anh định làm gì? Khi tôi can ngăn anh không cho hiến xác mẹ anh, anh cứ mặc kệ, còn nói sợ tiểu tình nhân sẽ hối hận cả đời; khi tôi khuyên anh xử lý tro cốt tử tế thì anh lại từ tay tôi giật đi, đổ thẳng xuống sông!”


“Anh biết rõ mình đang toan tính gì. Anh chỉ vì tưởng rằng người chết là mẹ tôi nên mới hành xử vô sỉ đến thế, phải không?”


“Thế nào? Bây giờ quả báo đã đến rồi chứ?”


Vừa dứt lời, bố anh đứng đó liền ngất xỉu.


Họ hàng Lục nhà một trận xôn xao, ai nấy sững sờ đến mức rụng rời.


“Trời ơi, tôi không nghe nhầm chứ? Thằng này giết chết mẹ nó mà còn không để lại tro cốt? Tôi bảo sao lâu thế, sao không thấy hộp tro đâu!”


“Chẳng phải họ còn đem thi thể đi hiến rồi mới hỏa táng à? Quá tội nghiệp! Cả đời mẹ nó sống huy hoàng thế mà cuối cùng rơi vào tình cảnh này, xác mồ chẳng còn!”


“Nghe nói trước khi đem tro lên, nó còn đem xác hiến cho viện nữa. Thật là tội nghiệp! Dù là mẹ vợ nó cũng không thể hành xử như thế được! Đúng là loài thú!”


Có người thở dài: “Tôi thấy hắn còn chẳng bằng súc sinh! Ngoại hình ra vẻ người ta, ai dè trong lòng thú dữ! Nhà họ Lục chắc có oan gia, mới sinh ra thằng ngụy tệ như vậy.”


Lục Nghiễn Dũ từ khi sinh ra đã được nâng niu, chưa từng nghe ai chửi thế này, nghe xong gục luôn.


Anh run rẩy không đứng vững, miệng liên tục giải thích:


“Không… không phải như vậy… tôi không biết, tôi không biết vì sao chuyện lại thành ra thế này… tôi thật sự không biết!”


Thấy chuyện tới nước này, Tần Hoan Hoan cũng hoảng sợ.


Cô rút chút can đảm tiến đến gần anh, nói nhỏ:


“Lục… Lục tiên sinh, anh đừng buồn nữa, anh như thế bà dì trên trời sẽ lo lắng lắm.”


Chỉ cần cô mở miệng, Lục Nghiễn Dũ như tìm được lối xả giận.


Anh bước tới, siết mạnh vào cằm cô, trông như quỷ dữ từ địa ngục bò lên.


“Là cô làm! Tất cả là do cô! Nếu không có cô, mẹ tôi đã không phải chết! Mọi chuyện đã không thành ra như hôm nay!”


Tần Hoan Hoan chết sững, nửa tiếng trước còn dịu dàng với cô ta, giờ bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn như thế.


Cô không còn cảm giác vì nỗi đau ở cằm, nước mắt chảy ròng ròng, nhìn anh thương xót mà thều thào:


“Lục… Lục tiên sinh, anh đừng như vậy… xin bình tĩnh một chút… anh làm em đau rồi.”


“Em biết dì mất là nỗi đau, tất cả chỉ là tai nạn thôi, em chỉ muốn giúp tiết kiệm cho gia đình chút tiền…”


Lục Nghiễn Dũ bóp mạnh khiến cằm cô bật rời, thả ra rồi quát:


“Tôi có cần tiền của cô đâu! Nếu không phải thấy cô mới mẻ thì tôi đã không chơi với cô đến giờ! Cô hại mẹ tôi, giờ tôi sẽ bóp chết cô để trả mạng cho mẹ!”





Thấy anh ta tàn nhẫn đến thế, Tần Hoan cuối cùng không chịu nổi nữa.


Cô ngã quỵ xuống đất, khóc ròng.


“Em không… không phải em! Em không hại mẹ anh! Em không biết người chết trên bàn mổ là mẹ anh, em thật không cố ý, em cứ nghĩ là…”


“Cô cứ tưởng là mẹ tôi.”


Tôi nhìn cô, lạnh lùng nói nốt câu còn dang dở.


“Cô và Lục Nghiễn Dũ đều giống nhau, anh cúi mình vì cô, còn cô thì hoàn toàn độc ác!”


“Cô tưởng rằng người gặp nạn là mẹ tôi, nên mới cố ý ngăn anh không đưa tiền cho bà, cô thích Lục Nghiễn Dũ, cô đã căm ghét tôi từ lâu, nên cô tận dụng mọi thứ có thể, tìm mọi cách để đè bẹp tôi.”


“Cả việc đưa ‘mẹ’ tôi đi để giải phẫu nữa, miệng cô nói nghe đạo lý làm sao đó, nói là muốn đóng góp cho xã hội, nhưng rồi quay ngoắt lại là để trút giận mà tra tấn xác bà. Dù đã thế vẫn chưa đủ, cô còn nghĩ ra trò ‘thủy táng’ bẩn thỉu kia.”


“Tần Hoan à, cô dùng chiêu mồm kêu tiết kiệm để làm toàn chuyện bẩn thỉu, bây giờ còn đóng vai nạn nhân ư? Cô có gì mà để thương hại?”


Cứ mỗi câu tôi nói, nét mặt Tần Hoan lại tái thêm, đến cuối cùng trắng bệch như tro.


Cô lườm tôi vô cùng căm hờn, như muốn xé xác tôi ra từng mảnh.


“Cô nói bậy… Tôi không ác như cô nói đâu! Tôi chỉ thích Lục tiên sinh thôi, tôi có lỗi gì đâu! Nếu phải trách thì chỉ có cô, cô là kẻ hạ lưu! Nếu không phải cô bám lấy Lục tiên sinh không buông, chuyện đã không thành ra như hôm nay!”


“Chính cô mới là thủ phạm của mọi chuyện này! Tôi sẽ thay mẹ Lục báo thù! Tôi sẽ giết cô!”


Nói xong, cô bất ngờ lao tới chỗ tôi.


Nhìn thấy cô sắp vồ lên mình, bỗng nhiên một bóng người xông tới, đá cô ngã lăn trên đất.


Lục Nghiễn Dũ lúc này đã mất hết lý trí, đôi mắt đỏ ngầu, tay không biết lúc nào đã lăm lăm một con dao.


Anh đè Tần Hoan xuống, dùng hết lực một nhát rồi lại một nhát, cứa vào cô không ngừng.


Tần Hoan không kịp thét lên, bụng cô đã loang đầy máu.


“Đồ đàn bà! chết đi! Tất cả đều vì cô, vì cô mà mẹ tôi thành ra như thế! Tôi sẽ giết cô! Hôm nay tôi nhất định giết cô!”


Mọi người đều bị cảnh tượng dọa sợ, đứng chết trân.


Nhìn thấy Tần Hoan thở yếu dần, cuối cùng có người tỉnh lại, kéo Lục Nghiễn Dũ ra.


Tần Hoan được xe cấp cứu đưa đi, Lục Nghiễn Dũ như cạn kiệt sức lực, vật vờ ngồi sụp xuống đất.


Anh không còn chịu nổi nữa — khóc đến nức nở, liên tục nói xin lỗi, thảm thiết đến không thể tả.


Tôi bước tới, đứng trước mặt anh.


Lục Nghiễn Dũ ngước lên, nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, trơ trẽn và vô tri như đứa trẻ.


Ngày trước thấy anh như vậy có thể khiến tôi chạnh lòng, giờ chỉ thấy ghê tởm.


Xem này — khi dao không rơi lên mình anh thì anh chẳng biết đau.


Trước khi biết người chết không phải là mẹ anh, anh đâu có thái độ này.


“Chi Chi, anh không còn mẹ nữa, anh không còn mẹ nữa…”


Lục Nghiễn Dũ nghẹn ngào.


Tôi mỉa mai lấy ra tờ thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn, đưa tới trước mặt anh.


“Vậy à? Vậy còn một thứ nữa anh chưa mất — từ hôm nay, anh cũng không còn vợ nữa.”


“Ký vào thỏa thuận ly hôn đi. Việc anh hại Tần Hoan sẽ không dấu được mãi; trước khi anh phải vào tù, tôi muốn trở lại làm người độc thân.”



Lục Nghiễn Dũ lại chết lặng tại chỗ.


Anh ta nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay tôi, nghiến răng nghiến lợi:


“Cô muốn ly hôn với tôi? Lê Chi, cô muốn ly hôn với tôi sao?!”


Vừa nói, anh ta loạng choạng lao về phía tôi.


Nghĩ đến chuyện anh ta vừa dùng dao đâm người, tôi sợ hãi, lập tức lùi lại cả chục bước, cảnh cáo:


“Tôi nói cho anh biết… đừng có làm càn! Cảnh sát sắp đến rồi đấy!”


Trong mắt Lục Nghiễn Dũ thoáng hiện nét đau đớn.


Anh ta ngơ ngác nhìn tôi, nước mắt lăn dài.


“Cô cho rằng… tôi sẽ làm hại cô sao?”


Tôi bật cười lạnh lẽo, không kiềm chế được mà buông lời:


“Anh đúng là một kẻ thần kinh, thần kinh thì chính anh cũng chẳng đoán nổi mình sẽ làm gì. Tôi thấy tôi nên tránh xa anh thì hơn!”


Nghe vậy, Lục Nghiễn Dũ lại thấp giọng nói:


“Tôi sẽ không làm hại cô… Cô là vợ tôi, tôi nào nỡ làm hại cô.”


Tôi dứt khoát ném thẳng tờ thỏa thuận ly hôn vào người anh ta.


“Rất nhanh thôi, tôi sẽ không còn là vợ anh nữa.”


“Lục Nghiễn Dũ, thật buồn cười khi anh nói ra những lời này. Khi anh cho tôi tám mươi đồng tiêu vặt mỗi tháng, sao không nhớ tôi là vợ anh? Khi anh để mặc Tần Hoan sỉ nhục tôi, chà đạp lên lòng tự trọng của tôi, sao không nhớ tôi là vợ anh?”


“Bây giờ thì anh lại nhớ ra rồi! Tôi nói cho anh biết, muộn rồi! Mau ký vào thỏa thuận ly hôn đi, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với loại người như anh nữa!”


Không ngờ, Lục Nghiễn Dũ nghe xong liền xé nát tờ giấy thành từng mảnh.


Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy sự cố chấp.


“Mẹ tôi đã chết, giờ tôi chỉ còn lại mình cô thôi. Lê Chi, cả đời này cô đừng hòng rời khỏi tôi!”


Vừa dứt lời, một nhóm cảnh sát xông vào, trói gô anh ta kéo lên xe.


Anh ta bị đưa đi rồi, tôi mới cúi xuống nhặt từng mảnh giấy ly hôn rách nát, bật cười chua chát:


“Lục Nghiễn Dũ, anh níu kéo không chịu ký thì có ích gì? Ngay từ ngày anh đưa Tần Hoan về nhà, quan hệ giữa chúng ta đã chấm hết rồi.”


Vài tháng sau, phán quyết đối với Lục Nghiễn Dũ được công bố.


Anh ta bị kết án ba năm tù vì tội cố ý gây thương tích.


Còn Tần Hoan, vì vết thương quá nặng nên phải nằm ICU suốt một tháng mới giành lại mạng sống. Nhưng cơ thể cô ta đã chịu tổn thương không thể phục hồi: ruột bị hủy hoại nghiêm trọng, cả nửa đời còn lại phải sống với túi đựng phân. Vừa mới hồi phục đôi chút, cảnh sát đã tìm đến.


Cuối cùng, với tội danh cố ý xâm hại thi thể, cô ta cũng bị kết án ba năm tù.


Ba năm thoáng chốc trôi qua.


Dù ngày ấy Lục Nghiễn Dũ không chịu ký tên, nhưng trong thời gian anh ta ngồi tù, tôi đã đệ đơn ly hôn và thuận lợi lấy được giấy chứng nhận.


Tôi quay lại công việc, trong ba năm ấy cũng gặt hái được vài thành tích.


Bệnh tình của mẹ tôi cũng chuyển biến tốt, mọi chuyện đều đi theo hướng tốt đẹp.


Chỉ là không ngờ, vào một ngày bình thường như bao ngày, biến cố lại ập đến.




Nguyên cớ là một tuần trước tôi lại tình cờ gặp Lục Nghiễn Dũ dưới tầng công ty.


Ba năm tù đã vùi hết phong thái hào sảng của anh ta, cả người thấm đẫm vẻ ủ dột như đã chết.


Vừa thấy tôi, anh lao tới nắm lấy tay tôi.


“Chi Chi, sao em có thể nhẫn tâm thế? Em có biết ngày trong tù biết em quyết ly hôn với anh, anh sụp đổ đến mức nào không? Anh cứ tưởng những hình phạt đó sẽ khiến em nguôi, ai ngờ em vẫn không tha thứ cho anh.”


“Chi Chi, ba năm qua anh lúc nào cũng nghĩ về em, sai lầm trước kia là do anh, anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh nhé? Anh hứa, sau này sẽ đối tốt với em.”


“Xin em cho anh thêm một cơ hội.”


Tôi lạnh lùng rút tay ra, thẳng thừng đập tan ảo tưởng của anh.


“Không thể được. Anh đi đi, đừng đến tìm tôi nữa.”


“Tôi nghe nói Tần Hoan mấy ngày trước cũng ra tù, trước đây anh có thích cô ấy mà? Còn chuyện cô ấy vô tình làm mẹ anh chết, anh đã trả thù từ ba năm trước rồi, ân oán giữa hai người đã xong, tình cảm còn đó thì đi tìm cô ấy đi.”


Lục Nghiễn Dũ đáp: “Chi Chi, em biết rõ từ đầu tới cuối người anh thích chỉ có mỗi mình em, sao phải nói những lời đó? Anh chưa từng thích Tần Hoan, với cô ta chỉ là chơi bời thôi. Nín đi, đừng giận anh nữa.”


Tôi ghê tởm đến nổi nổi da gà.


“Đừng tự ái lộ liễu nữa, ai giận anh chứ?”


Trong mắt anh lóe qua một tia tổn thương.


Nhưng anh không bỏ cuộc — vài ngày sau, anh xuất hiện quanh tôi bằng những cách khiến người ta không ngờ tới.


Chẳng biết có phải tưởng tượng không, mỗi lần anh tới, tôi đều có cảm giác như có một đôi mắt lén lút dõi theo từ bóng tối.


Không phải vô cớ: một buổi vừa vào công ty, tôi nhận được tin nhắn đe dọa:


“Mẹ mày nằm trong tay tao, muốn bà sống thì lên mái tòa nhà công ty một mình.”


Tim tôi như rơi, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, tôi vội vã chạy ra ngoài.


Tại cổng công ty tôi tình cờ gặp Lục Nghiễn Dũ, thấy sắc mặt tôi khác thường, anh theo sát sau.


Lên tới mái, tôi thấy mẹ bị bịt miệng, một con dao kề vào cổ bà.


Người đó tôi nhận ra được sau một hồi — là Tần Hoan.


Ánh mắt cô ta cuồng điên, vừa thấy tôi liền phun ra căm hờn ngút trời.


“Lê Chi, không ngờ ba năm trôi qua cô vẫn ám ảnh như thế! Có ai bảo cô tránh xa Lục Nghiễn Dũ chưa? Cô cứ coi lời tôi như gió thoảng!”


Tôi run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh hết sức, cố thuyết phục cô ta đừng làm điều dại dột.


“Tần Hoan, đặt dao xuống đi, chúng ta có thể nói chuyện, tôi hứa, yêu cầu gì cũng được.”


Cô ta bật cười điên cuồng.


“Được, theo lời cô nói, vậy cô nhảy khỏi đây đi. Chỉ cần tôi chứng kiến cô chết, mẹ cô sẽ về nhà nguyên vẹn.”


“Tôi sẽ đếm tới ba, nếu cô còn do dự, tôi sẽ giết mẹ cô.”


Tôi không ngờ cô ta điên đến vậy, đầu tôi trống rỗng.


“Ba…”


Chưa kịp phản ứng, cô ta đã bắt đầu đếm.


“Hai…”


Tôi nghe theo bản năng, bước tới một bước — chỉ còn cách vực thẳm một bước chân.


“Một!”


Tôi nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận kết cục của mình.


Đột nhiên từ sau vang lên tiếng la:


“Đừng!”


Là Lục Nghiễn Dũ.


Thấy tôi sắp chết, anh không thể kìm được, la lên.


Khi anh xuất hiện, mắt Tần Hoan sáng lên, tận dụng khoảng trống đó, tôi lao tới ôm mẹ, cố cứu bà khỏi tay cô ta.


Nhưng Tần Hoan phản ứng ngay, mắt nàng cuồng, dường như muốn cùng chết.


Những giây ngắn ngủi như chậm lại.


Tôi tưởng mình và mẹ sẽ cùng xuống cùng Tần Hoan, ai dè phút chót Lục Nghiễn Dũ lao vào.


Trước mặt tôi, anh kéo mạnh Tần Hoan, và chỉ chớp mắt sau, cả hai rơi xuống.


Dù có vật đệm trong lúc rơi nhưng vì rơi từ chục tầng cao, Tần Hoan chết ngay tại chỗ.


Khi tôi lao xuống, Lục Nghiễn Dũ chỉ còn thoi thóp một hơi.


Anh cố gắng hết sức, đưa tay về phía tôi.


“Chi… Chi Chi, thực ra từ khi ra tù anh muốn nói với em một câu…”


Tôi cúi lại nghe thì anh thì thầm xin lỗi.


Chưa kịp đáp, anh đã khép đôi mắt vĩnh viễn.



Tôi nhìn người ta khiêng anh lên cáng, phủ tấm vải trắng.


Nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi.


“Thôi được, tha thứ cho anh.”


“Nếu có kiếp sau, thì mong anh và Tần Hoan thật lòng bên nhau.”


Quá khứ như khói tan, từ giờ tôi chỉ nhìn về tương lai, không trở lại quá khứ nữa.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.