Tôi mang thai ở tháng thứ hai thì chồng tôi – Trương Trạch dẫn hai đứa cháu trai về nhà.
Anh ta nói: “Vợ ơi, mẹ anh dạo này bị cảm cúm, sợ lây cho bọn nhỏ nên tạm thời để hai đứa ở nhà mình một thời gian nhé. Em không phiền chứ?”
Tôi nhìn hai đứa cháu đang ở cái tuổi “chó ghét mèo chê”, trong lòng đã chửi thầm một tiếng.
“Không có ý kiến” cái đầu anh đấy.
Tôi hỏi: “Mẹ anh bị cảm thì còn anh trai với chị dâu anh đâu? Bọn nhỏ là con họ, dựa vào đâu mà vứt sang nhà mình?”
Trương Trạch im lặng hồi lâu rồi nói: “Em cũng biết mà, mấy hôm trước anh trai với chị dâu anh mới ly hôn, chị dâu không chịu nuôi con, nên hai đứa đều do anh trai anh nuôi. Giờ họ đang chiến tranh lạnh, ai cũng không chịu chăm.”
Tôi trợn mắt nói, như thể hồi chưa ly hôn thì họ đã chăm lắm ấy!
Từ lúc hai đứa nhỏ sinh ra, người bỏ tiền là bố chồng, người bỏ sức là mẹ chồng.
Hai vợ chồng kia chỉ biết ăn chơi, con ốm cũng mặc kệ, vui chơi vẫn là ưu tiên số một.
Tôi nuốt cơn tức, hỏi tiếp: “Vậy tụi nhỏ ở nhà mình bao lâu?”
Trương Trạch: “Chắc là nguyên kỳ nghỉ hè.”
Anh ta còn bổ sung: “Nhưng em yên tâm, mẹ anh khỏe lại là sẽ sang đây chăm sóc em. Em đang mang thai mà, mẹ anh muốn chăm em cẩn thận.”
Tôi từ chối thẳng: “Không cần đâu. Em tự lo được.”
Trương Trạch tỏ vẻ khó xử: “Nhưng mà đó là tấm lòng của mẹ anh. Khi xưa chị dâu mang bầu, mẹ anh cũng chăm sóc tận tình. Giờ đến lượt em, mẹ anh muốn đối xử công bằng thôi.”
Tôi cười khẩy.
Trước khi tôi mang thai, bà mẹ chồng Lý Cầm từng nói với Trương Trạch: “Giờ mẹ phải giúp anh con chăm con nhỏ, còn vợ con là con gái một, để bà ngoại nó lo.”
Giờ thì sao? Con trai lớn ly hôn, không ai trông cháu nữa, bà ta liền quay sang “muốn chăm sóc con dâu” à?
Tôi dùng ngón chân để nghĩ cũng biết bà ta đang tính toán cái gì.
Muốn kéo cả tôi và Trương Trạch cùng nuôi hai đứa cháu nội!
Anh trai chồng thì khỏi nói dùng tiền học của con để đi đánh bài, đánh sạch không còn một xu.
Làm việc thì lười biếng. Một năm đi làm đủ 5 tháng là chuyện tốt lắm rồi.
Ở nhà ăn bám bố mẹ mà chẳng thấy ngại.
Còn Trương Trạch thì y như đầu bị nước vào, không nhìn ra được mưu tính của mẹ mình.
Anh ta còn tiếp tục khuyên nhủ: “Vợ ơi, mẹ anh chỉ sợ em tủi thân thôi. Mẹ cũng có lòng, muốn chăm em trong lúc em mang bầu.”
Tôi nghĩ: cũng đúng.
Thế là tôi nhìn hai đứa cháu đang quậy banh nóc nhà, lập tức xách đồ, viện cớ mẹ có việc, lái xe về nhà mẹ đẻ.
Tối mười giờ, tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được cuộc gọi của Trương Trạch.
Anh ta hốt hoảng như đít có lửa: “Vợ ơi, sao em còn chưa về nhà?”
Tôi: “Tôi không về. Tôi đang mang thai, hè này sẽ ở nhà mẹ, để mẹ chăm.”
Trương Trạch cuống lên: “Nhưng mà… em không về thì hai đứa nhỏ ở nhà phải làm sao? Sáng mai anh còn phải đi làm sớm!”
Tôi: “Ý anh là sao? Anh mang hai đứa nhỏ về nhà, là định để tôi trông tụi nó à?”
Trương Trạch thản nhiên: “Em đang nghỉ hè mà, lại là giáo viên tiểu học, tiện thể kèm luôn bài tập hè cho tụi nó luôn.”
Đúng vậy, hai đứa cháu song sinh, đang học lớp Một.
Tôi nghe mà cười không nổi.
“Bọn trẻ là con anh trai anh, liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải kèm học cho tụi nó?”
Tôi dằn từng chữ: “Còn nữa, tôi đang mang thai. Tôi lấy sức đâu ra để lo thêm cho hai đứa nhóc?”
Trương Trạch im lặng một lúc, rồi nói: “Em mới bầu hơn một tháng thôi, có gì đâu. Sao lại không có sức mà trông bọn nhỏ?”
Anh ta tiếp tục: “Thật mà, mẹ anh đúng là đang bị cảm nên không thể chăm được. Cũng đâu bắt em lo hết cả kỳ nghỉ, vài hôm nữa mẹ khỏi là sẽ tới liền mà.”
Nghe xong lời Trương Trạch, tôi dứt khoát cúp máy.
Nhân tiện, tôi cũng nghiêm túc suy nghĩ xem cái thai trong bụng này… có cần thiết phải sinh ra hay không.
Tôi quen Trương Trạch qua một buổi xem mắt.
Năm đó, chúng tôi đều hai mươi lăm tuổi, sống ở thành phố A không lớn lắm, cùng bị gia đình giục kết hôn.
Thế là gặp nhau.
Lúc xem mắt, anh ta rất bình thường.
Yêu nhau hai năm, vẫn bình thường.
Năm thứ ba thì kết hôn, anh ta vẫn chưa bộc lộ gì bất thường.
Sự bất thường chỉ bắt đầu từ năm thứ hai sau khi kết hôn, cũng tức là năm ngoái.
Năm ngoái, anh trai Trương Trạch – Trương Viễn bắt đầu cãi vã, gây chuyện với vợ.
Lý do là đầu năm đó, Trương Viễn đem hết tiền học phí và tiền lớp học năng khiếu của hai đứa con đi đánh bài, thua sạch.
Sau khi thua, mẹ chồng tôi – Lý Cầm gọi điện cho Trương Trạch, bảo anh ta đưa tiền để vá lỗ.
Mở miệng ra là xin tám nghìn, gần bằng hơn nửa tháng lương của Trương Trạch.
Trương Trạch lén tôi đưa rồi.
Tôi chỉ biết chuyện này vào tháng sau, khi Lý Cầm lại tiếp tục hỏi Trương Trạch xin mười nghìn nữa.
Lúc bà ta gọi, tôi vừa về đến nhà.
Còn chưa bước vào, tôi đã nghe thấy Trương Trạch hỏi lại:
“Tháng trước con mới đưa mẹ tám nghìn rồi mà, sao lại hết tiền nữa?”
Lý Cầm còn lớn tiếng hơn, vừa khóc vừa rít lên:
“Mẹ nuôi con từng ấy năm, cho con học đại học, mẹ có hỏi một câu vì sao phải tốn tiền nuôi con không? Giờ mẹ già rồi, muốn mượn chút tiền, con lại còn dám hỏi mẹ à?”
Trương Trạch bị bà ta mắng cho im re, hồi lâu mới lắp bắp:
“Con không có ý đó.”
Lý Cầm càng khóc to, càng mắng dữ:
“Không có ý đó thì là ý gì? Ý là mẹ già rồi, làm liên lụy con, nên con chê mẹ, con là thằng bất hiếu!”
Trương Trạch bị bà ta chửi đến chỉ dám nói đi nói lại một câu:
“Mẹ, con thật sự không có ý đó.”
Mắng xong, Lý Cầm mới đổi giọng:
“Nếu thật sự không có ý đó thì đưa mẹ mượn thêm mười nghìn nữa.
Tháng trước tám nghìn mẹ đưa cho anh con đóng lớp học cho hai đứa nhỏ rồi.
Sắp tới khai giảng lại cần tiền, mà mấy tháng nay anh con chưa kiếm được việc.
Đợi nó có việc rồi, mẹ bảo nó trả lại con sau.”
Tôi vừa bước vào nhà thì thấy Trương Trạch đang chuẩn bị chuyển khoản cho Lý Cầm.
Thấy tôi, anh ta dừng tay, quay sang nói:
“Vợ ơi, mẹ anh muốn mượn tụi mình mười nghìn.”
Lúc đó, Lý Cầm còn biết giả bộ chút trước mặt tôi, lau khóe mắt, tỏ vẻ khó xử rồi nói:
“Lâm Duệ, anh con giờ gặp khó khăn, hai đứa nhỏ không có tiền đi học. Đừng lo, chỉ mượn hai tháng thôi, hai tháng nữa chắc chắn sẽ trả.”
Lúc đó tôi còn chưa biết, tiền học và lớp năng khiếu của hai đứa nhỏ là bị Trương Viễn đem đi đánh bài thua sạch.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Lý Cầm mở miệng hỏi tiền trước mặt tôi, tôi còn là dâu mới, mặt mũi cũng chẳng dày.
Cộng thêm trước đó, tuy Lý Cầm luôn ở bên Trương Viễn trông cháu, tôi và bà ấy ít gặp, nhưng quan hệ vẫn tạm ổn.
Mỗi dịp lễ Tết, bà ta làm món ngon bên nhà Trương Viễn, còn mang qua cho chúng tôi một phần.
Cho nên, cuối cùng khi bà ta mở miệng hỏi vay tiền, tôi không đành lòng từ chối.
Nhưng rồi, hai tháng sau, Lý Cầm chẳng nhắc gì đến chuyện trả tiền, ngược lại còn tiếp tục mở miệng hỏi mượn.
Lúc ấy, vợ của Trương Viễn là Lưu Tiếu không biết từ đâu biết được việc chồng mình đánh bài thua hết tiền học của con.
Hai người ngày nào cũng cãi nhau.
Một lần cãi nhau gay gắt, Trương Viễn nói:
“Tiền thì anh thua rồi, nhưng em có cần vì chút tiền đó mà cứ càm ràm với anh hoài không? Chẳng phải em thấy em trai anh đã cho tụi mình mượn tiền cứu nguy rồi à?”
Vì câu này, Lưu Tiếu xồng xộc chạy qua nhà tôi, mắng Trương Trạch:
“Trương Trạch, tôi chưa từng hỏi anh mượn tiền, cũng chưa từng kêu anh giúp Trương Viễn vay tiền. Số tiền đó tôi không trả đâu, anh tự đi đòi mẹ anh đi.”
Lúc đó tôi mới biết, Trương Viễn là người đánh bài thua tiền thật.
Thế nên, lần sau khi Lý Cầm hỏi vay tiền, tôi dứt khoát từ chối, lấy lý do là đang chuẩn bị có con, sắp tới sẽ cần tiền.
Trương Trạch lúc ấy cũng tức giận vì anh trai dám lấy cả tiền học phí với lớp năng khiếu của con đi đánh bài, nên không đồng ý cho Lý Cầm mượn tiền nữa.
Hơn nữa, lúc đó chúng tôi cũng thật sự đang chuẩn bị có con.
Sau khi thấy chúng tôi không chịu đưa tiền nữa, Lý Cầm liền nói thẳng với Trương Trạch:
Sau này nếu tôi có bầu, sinh con, bà ta sẽ không có thời gian chăm tôi với con.
Tất nhiên, tôi vốn dĩ chưa từng có ý định nhờ bà ta chăm.
Trước khi kết hôn, mẹ tôi đã nói rồi, bà đã nghỉ hưu, sau này khi tôi có con, bà sẽ giúp tôi chăm.
Vì thế, tôi và Trương Trạch cứ theo kế hoạch mà chuẩn bị có con.
Kết quả, năm nay vừa mới mang thai, anh ta đã rước hai đứa cháu về, rảnh rỗi quá rồi đúng không?
Còn tự ý quyết định thay tôi, cho rằng tôi nghỉ hè ở nhà thì có thể giúp anh ta trông cháu.
Ừ, anh ta biết nghĩ đấy.
Nhưng nghĩ quá đẹp rồi.
Sau khi tôi thẳng thừng từ chối chuyện giúp Trương Trạch chăm hai đứa cháu trai, ngày hôm sau, mẹ chồng – Lý Cầm cũng gọi cho tôi.
Vẫn là cái giọng điệu “ta yếu nên ta đúng”, bà ta mở miệng:
“Lâm Duệ, sao con nhỏ mọn thế? Mẹ chỉ bị cảm cúm thôi mà, nhờ con trông hai đứa nhỏ vài hôm, cũng đâu phải lâu dài.
Với lại hai đứa nó đều tự lập được rồi, con chỉ cần nấu ba bữa cơm mỗi ngày, tiện thể trông chừng tụi nó làm bài tập một chút, thì tốn bao nhiêu thời gian đâu?
Con là giáo viên, chút lòng yêu thương này cũng không có sao?”
Tối hôm trước tôi đã bị Trương Trạch làm cho mất ngủ nửa đêm, giờ tâm trạng cực kỳ tệ.
Thế là tôi nổi giận, trực tiếp quát thẳng vào điện thoại:
“Mẹ bị cảm cúm thì muốn tôi chăm hai đứa nhỏ? Vậy cha mẹ ruột của tụi nó chết cả rồi à?
Chính bọn họ sinh con, lại không chịu chăm, bắt tôi – người ngoài – đi làm việc tốt dùm hả?”
Tôi uống một ngụm nước, tiếp tục sỉ vả:
“Mẹ nói nghe hay quá ha, nói hai đứa cháu tự lập, thế sao không kể luôn cái trò quậy banh nóc nhà của tụi nó?
Sao? Không dám kể à?
Tôi còn đang mang thai đây, lỡ hai đứa nó vì nghịch ngợm mà làm tôi bị va chạm, thì ai chịu trách nhiệm?”
Tôi càng nói càng tức:
“Không nuôi nổi con thì đừng sinh. Sinh ra rồi quẳng cho người khác, còn muốn đạo đức giả ràng buộc tôi?
Tôi nợ nần gì nhà bà sao? Biến!”
Lý Cầm bị tôi mắng đến chỉ còn biết lặp đi lặp lại:
“Cô làm giáo viên mà cũng mở miệng chửi người như thế à? Cô không có giáo dưỡng sao?”
Tôi nhếch mép:
“Giáo dưỡng là dành cho người biết điều. Không phải cho mấy kẻ tham lam ích kỷ như bà, sáng sớm đã rủa xui tôi.”
Mắng xong, tôi dập máy luôn.
Đến trưa, Trương Trạch gọi video cho tôi. Tôi không bắt máy.
Anh ta chuyển sang nhắn tin:
“Vợ ơi, thật sự chỉ vài ngày thôi là mẹ anh sẽ khỏi, em về nhà giúp mấy hôm được không?
Hôm nay anh phải xin nghỉ làm để trông hai đứa nhỏ, một ngày nghỉ trừ tận hai trăm, cũng là tiền của em đó, em không xót sao?”
Anh ta không xót tôi – một bà bầu – mà đòi tôi xót cho hai trăm đồng của ảnh? Tôi điên chắc?
Nếu sống được thì sống, không thì tôi phá thai, ly hôn, xách vali đi luôn.
Tôi còn chưa kịp mắng anh ta, thì anh ta đã gửi thêm tin nhắn nữa:
“Vợ ơi, đều là người một nhà mà, giúp nhau một chút có sao đâu?
Trước đây, học sinh trong lớp em, cha mẹ có việc đột xuất không đến kịp, em cũng từng đưa về nhà chăm giúp vài hôm.
Vậy tại sao bây giờ hai đứa cháu của anh đến nhà mình, em lại khó chịu đến vậy?”
Anh ta còn nói:
“Hai đứa cháu của anh, chẳng lẽ còn không bằng mấy đứa học sinh xa lạ đó sao?”
Tôi bật cười.
Đúng là tôi từng đưa học sinh về nhà chăm giúp vài hôm, khi phụ huynh có việc gấp. Nhưng đó là khi tôi chưa có bầu.
Giữa công việc và việc không công, tôi phân biệt rất rõ.
Hai đứa cháu của Trương Trạch, từ nhỏ đã bị Lý Cầm và ba chồng cưng chiều quá mức.
Chính là kiểu tiểu ma vương, không lúc nào yên thân.
Từng có lần tụi nó chơi ở vườn chung cư, đánh cho một bé gái hàng xóm chảy máu mũi.
Cuối cùng ba chồng tôi phải trả tiền thuốc, thêm ba ngàn tiền bồi thường, mới yên chuyện.
Tôi nhìn chuỗi tin nhắn dài ngoằng của Trương Trạch, hoàn toàn không muốn trả lời.
Thấy phiền.
Cho đến khi anh ta gửi tiếp:
“Vợ ơi, nếu em thật sự không muốn quay về chăm tụi nhỏ một mình, vậy anh đưa hai đứa đến nhà mẹ em được không?
Dù gì mẹ em cũng đang nghỉ hưu ở nhà, nấu ăn cho em rồi thì tiện thể nấu thêm cho hai đứa nhỏ là được.
Như vậy em cũng không cần bận tâm, anh có thể đi làm lại.”
Tôi thừa nhận, đọc đến câu này, tôi sụp đổ thật sự.
Tôi gọi điện mắng Trương Trạch:
“Trương Trạch, nhà tôi đối xử với anh là cho anh mặt mũi phải không?
Tính toán tôi thôi còn đỡ, anh còn tính toán tới cả mẹ tôi?
Nhà anh mấy cái gương, anh soi thử coi, mặt anh có dày cỡ nào mà nói ra mấy lời mất dạy như vậy?”
Trương Trạch không soi gương, mà còn nói tiếp:
“Vợ à, đó là mẹ anh, bà nuôi anh lớn, cực khổ biết bao nhiêu.
Giờ bà bệnh, nhờ anh giúp một chút, anh cũng khó mà từ chối.”
Tôi gật đầu:
“Đúng rồi, mẹ anh cực khổ, tôi không bắt anh từ chối.
Nhưng bà ta là mẹ anh, không phải mẹ tôi.
Dựa vào đâu mà tôi phải trả giá cho lòng hiếu thảo của anh?
Dịch vụ thuê người hiếu thảo giùm cũng không lố tới mức này.”
Anh ta im lặng một lúc, rồi nói tiếp:
“Nhưng mình là vợ chồng mà, anh gặp khó khăn, chẳng lẽ em không nên giúp?”
Tôi hừ lạnh:
“Mình là vợ chồng, nhưng tôi không phải công cụ giúp anh thể hiện lòng hiếu thảo, cũng chẳng phải nô lệ của anh.
Anh muốn báo đáp mẹ anh thì tự đi mà làm, đừng lôi tôi theo.
Tôi lấy anh, không phải để báo hiếu thay cho anh. Tôi còn có mẹ ruột của mình phải hiếu thảo nữa đấy.”
Trương Trạch không toan tính được tôi, cũng không toan tính nổi mẹ tôi, cuối cùng chỉ đành tự xin nghỉ thêm một tuần để ở nhà trông hai đứa cháu giùm anh trai.
Một tuần sau, anh ta nhắn tin cho tôi, giọng điệu cứng rắn: Lý Cầm đã đến nhà tôi, từ giờ sẽ ở cùng chúng tôi.
Tất nhiên, ngoài miệng thì nói nghe rất hay: “Đến để chăm sóc con dâu mang thai.”
Tôi về nhà lấy đồ thì thấy Lý Cầm đang ở trong bếp nấu cơm, còn hai đứa cháu của Trương Trạch thì biến cả căn nhà thành bãi chiến trường.
Phòng khách toàn là đồ chơi, sách vở vứt lung tung.
Lý Cầm thấy tôi về, nhẹ cả người, cười với tôi một cái rồi sai việc ngay:
“Lâm Duệ, con về đúng lúc lắm, hai đứa nhỏ không làm được bài tập, mà mẹ cũng không biết dạy.
Con dạy tụi nó làm bài trước đi, nửa tiếng nữa là ăn cơm.”
Tôi nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi ngay bàn làm việc của tôi viết bài, lại nhìn chiếc laptop bị quẳng lên sofa, dính đầy kẹo và bụi bặm…
Trán tôi bốc khói ngay lập tức.
Dạy bài cái con khỉ.
Thấy mặt tôi lạnh tanh, Lý Cầm lập tức rơm rớm nước mắt, bắt đầu diễn trò đáng thương.
Lúc đó tôi mới hiểu ra lý do thật sự khiến bà ta phải đến “chăm sóc con dâu”.
Hóa ra, lúc con trai lớn của bà ta – Trương Viễn ly hôn, hắn đã bán nhà.
Căn nhà đó được hai bên gia đình cùng góp tiền mua sau khi hắn cưới Lưu Tiếu.
Đến lúc ly hôn, không ai muốn trả nửa phần tiền nhà cho người kia.
Kêu viết giấy nợ thì chẳng ai tin ai, sợ bị quỵt.
Thế là hai “thiên tài” đó bán luôn nhà, chia đôi tiền mặt.
Còn chuyện hai đứa con ở đâu, sau này đi học thế nào, chẳng ai nghĩ đến.
Dù gì cũng còn Lý Cầm và ông nội lo mà.
Sau khi ly hôn xong, Lý Cầm mới biết tụi nó đã bán nhà rồi.
Nhưng nhà của Lý Cầm với ba chồng tôi chỉ có hai phòng một khách, bây giờ Trương Viễn và ông đang sống ở đó, còn hai đứa con và bà ta thì… không có chỗ chen chân.
Thế là, bà ta nhắm đến nhà chúng tôi.
Vừa hay, trước khi cưới tôi và Trương Trạch đều có nhà riêng.
Giá nhà ở A thành không cao, nhà và nội thất của tôi là do ba mẹ giúp đỡ một phần.
Nhà của Trương Trạch thì không có phụ huynh hỗ trợ, là do anh ta trúng vé số được năm mươi vạn rồi mua, nội thất là tiền anh ta tự dành dụm mà làm.
Lúc kết hôn, chúng tôi đã bàn rõ: nhà của tôi đem cho thuê, sau này có con thì dùng tiền thuê để phụ chi phí sinh hoạt.
Nhưng bây giờ, ý đồ của Lý Cầm là muốn giành quyền ở căn nhà đứng tên Trương Trạch.
Tôi không thèm đáp lại màn kể khổ của Lý Cầm, chỉ chờ Trương Trạch về hỏi cho rõ.
Một tiếng sau, Trương Trạch tan làm về nhà.
Kết quả, anh ta nói thẳng:
“Mẹ anh muốn vậy, thì anh cũng nghĩ vậy.”
Nói xong còn nhìn tôi đầy mong đợi:
“Vợ ơi, mẹ anh đã khổ đến thế rồi, em không thể không đồng ý chứ?”
Tôi đáp:
“Tôi không đồng ý. Mẹ anh có khổ thì liên quan gì đến tôi? Tôi phải trả giá cho sự khổ đó à?”
Tôi ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Lùi một bước mà nói, mẹ anh dẫn hai đứa cháu về ở với mình, tụi nhỏ đang tuổi nghịch ngợm, lỡ bị trầy xước va chạm, thì ai chịu trách nhiệm?
Đến lúc đó anh trai với chị dâu anh có tìm tới tính sổ không?
Bọn họ đâu phải người biết nói lý.”
“Chẳng phải năm ngoái, anh đưa tiền giúp họ, cuối cùng còn bị chị dâu tới nhà mắng thẳng mặt sao? Nhanh vậy đã quên rồi à?”
Anh ta im lặng chốc lát, chuyển sang “đề xuất”, muốn tôi thu hồi căn hộ đang cho thuê, hai vợ chồng dọn về đó ở, còn căn nhà hiện tại thì để cho Lý Cầm với hai đứa cháu ở.
Theo lời anh ta:
“Vì em không muốn sống chung với mẹ, thì chỉ còn cách đó là tốt nhất. Chẳng lẽ anh lại không lo cho mẹ?”
Tôi hỏi lại:
“Anh định cho hai đứa cháu anh ở nhà của anh, rồi lấy tiền thuê không?”
Trương Trạch tròn mắt nhìn tôi:
“Lâm Duệ, đó là mẹ anh, với hai đứa cháu ruột của anh, chứ có phải người lạ đâu, cũng chẳng phải chó mèo ven đường, em sao nỡ mở miệng đòi tiền thuê nhà?”
Hiểu rồi.
Tức là từ giờ về sau, căn nhà đó chính thức thuộc về mẹ anh và hai đứa cháu rồi.
Tôi bỗng nhớ lại, hồi còn yêu nhau, Trương Trạch thỉnh thoảng cũng kể: mẹ anh chăm hai đứa nhỏ vất vả thế nào, anh trai thì bất tài, tốt nghiệp cấp ba là ra đời làm lụng khổ cực…
Hóa ra, anh ta đã âm thầm dọn đường từ khi ấy, chuẩn bị sẵn tâm lý làm “thánh nâng đỡ anh trai”.
Chỉ là phản ứng của tôi chậm quá, bây giờ mới nhận ra.
Ban đầu tôi không muốn khiến Lý Cầm mất mặt, định bàn riêng với Trương Trạch trong phòng.
Ai ngờ bà ta vì muốn biết thái độ của tôi, đứng ngoài cửa lén nghe trộm.
Nghe tôi từ chối, còn đòi tiền thuê, liền đạp cửa xông vào chửi:
“Cô chỉ biết tiền tiền tiền! Là người một nhà mà phân biệt rõ ràng vậy, còn gì gọi là người một nhà?”
Chắc thấy tôi cứng rắn, bà ta chẳng thèm giả bộ nữa, nước miếng tung tóe mắng xối xả:
“Lâm Duệ, mấy đứa con gái một mình như cô là y chang nhau, ích kỷ, chỉ nghĩ đến chút lợi lộc của bản thân.
Chút tình nghĩa anh em cũng không có.
Bây giờ anh cô ly hôn, đến nơi ở cũng không có, cô còn tính toán chút tiền thuê nhà?”
Tôi vốn không phải loại người hay nhẫn nhịn, liền phản pháo ngay:
“Nếu bà không ích kỷ, thì lúc tôi đang mang thai đã không đến đây gây chuyện.
Không ích kỷ, thì lúc Trương Viễn ly hôn, con không có chỗ ở, bà nên mang về nhà mình chứ không phải lôi qua nhà tôi.
Không ích kỷ, thì ngay cả hơn một ngàn tiền thuê bà cũng không chịu bỏ.
Nói trắng ra, bà chỉ muốn đẩy gánh nặng và trách nhiệm sang chúng tôi thôi.”
Tôi tiếp tục:
“Trương Viễn là ba của tụi nhỏ mà còn không lo được, dựa vào đâu bắt chúng tôi phải lo giùm?
Chúng tôi đâu có làm từ thiện.
Giờ còn có mặt mũi mắng tôi ích kỷ?
Bà già rồi thì giữ chút liêm sỉ giùm!”
Tôi còn định nói tiếp thì Trương Trạch thấy Lý Cầm bắt đầu lau nước mắt, gào lên “nuôi hai đứa con vô ích, một đứa bất tài, một đứa cưới vợ rồi quên mẹ”, liền kéo tôi lại, nghiêm mặt:
“Vợ à, mẹ bị em mắng khóc rồi. Em đừng nói nữa. Mẹ anh dắt con tới, không có chỗ ở, thì cứ để bà ở đây một thời gian đi.”
Ở một thời gian?
Lý Cầm bày ra rõ ràng là muốn dẫn Trương Viễn và hai đứa nhỏ ở lâu dài rồi còn gì!
Nhưng tôi nhìn ánh mắt trách móc của Trương Trạch, thêm vẻ thương xót mẹ trên mặt anh ta, bỗng thấy không còn gì để nói nữa.
Tôi đóng sầm cửa bỏ đi.
Hôm sau, tôi đặt lịch phá thai.
Nếu tôi còn tiếp tục sống với anh ta, sau này chắc chắn sẽ phải cùng anh ta nuôi anh trai và hai đứa cháu.
Đến tận lúc này, anh ta vẫn không thấy có vấn đề gì với việc mẹ mình vì anh trai mà chèn ép không gian sống của mình.
Tôi cũng không thay đổi được cái suy nghĩ ấy đâu.
Ba ngày sau, tôi đi phá thai.
Tôi không nói với Trương Trạch, mà chỉ gửi thẳng đơn ly hôn cho anh ta sau khi mọi chuyện đã xong.
Giữa tôi và Trương Trạch không có ràng buộc con cái, nên ly hôn cũng chẳng khó khăn gì.
Toàn bộ tài sản cố định đều là tài sản trước hôn nhân, thành phố A không có tục sính lễ, cũng chẳng có chuyện trả lại sính lễ.
Kết hôn gần ba năm, tổng cộng tiền tiết kiệm được chỉ mười vạn, đang nằm trong tay tôi.
Trương Trạch đồng ý ly hôn, tôi lập tức chuyển cho anh ta bốn vạn.
Vì sao chỉ bốn vạn?
Vì một vạn tám anh ta cho mẹ vay vẫn chưa đòi lại được.
Tôi nhỏ mọn, tôi tính toán, tôi ích kỷ – nên tôi phải giữ lại phần đó.
Thế nhưng, sau khi nhận được đơn ly hôn, Trương Trạch lại tỏ thái độ không đồng ý.
Anh ta gọi điện cho tôi:
“Vợ à, chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà em đòi ly hôn, em có còn biết lý lẽ không?”
Chuyện nhỏ cái đầu anh!
Anh ta còn lôi cái thai tôi vừa phá ra để nói đạo lý:
“Giờ mình ly hôn, con cái thì sao?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Cái thai tôi phá rồi.
Anh đã có sẵn hai đứa cháu, cần gì thêm con nữa, nuôi nổi không?”
Trương Trạch lập tức nổi điên:
“Lâm Duệ! Chuyện lớn như vậy sao em không bàn với anh một câu?
Đó cũng là con của anh, sao em có thể tự tiện quyết định phá bỏ mà không nói với anh một lời?”
Tôi lạnh nhạt cười:
“Thứ nhất, con nằm trong bụng tôi, tôi có quyền quyết định – sinh hay không sinh.
Thứ hai, khi anh tự ý mang hai đứa cháu về nhà làm tôi phát điên, có hỏi tôi không?
Đã không còn muốn sống với nhau thì đừng miễn cưỡng.
Anh ta im lặng một lúc, rồi cúp máy.
Nửa tiếng sau, anh ta tới gõ cửa nhà tôi.
Mẹ tôi vừa mở cửa, anh ta liền hấp tấp hỏi:
“Mẹ ơi, Duệ Duệ thật sự phá thai rồi sao?”
Mẹ tôi nhìn thấy anh ta là tức, trợn mắt đáp:
“Đừng giả bộ như anh quan tâm lắm vậy.”
Trương Trạch bị mẹ tôi chặn họng ngay tại chỗ.
Ba mẹ tôi sau khi biết chuyện bên nhà anh ta bày trò, dù cũng tiếc đứa cháu ngoại, nhưng vẫn ủng hộ tôi phá thai và ly hôn.
Thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Điều họ quan tâm hơn là cuộc sống mấy chục năm sau này của tôi có được thoải mái hay không.
Tiếc là Trương Trạch giờ đây hoàn toàn không nghĩ cho tôi thoải mái.
Vừa bước vào nhà thấy tôi, liền bắt đầu tru tréo:
“Lâm Duệ! Chỉ vì mẹ anh tới chăm em mà em không hài lòng, rồi chẳng nói chẳng rằng phá thai, em quá vô tình rồi đấy!”
Vừa mới phá thai, tôi chẳng còn sức mà cãi, chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh tanh:
“Anh đến chỉ để nói những lời này thì khỏi đến cũng được.
Ký vào đơn ly hôn đi, thứ Hai tuần sau chúng ta đến cục dân chính.
Còn chuyện mẹ anh đến đây là để chăm tôi, hay để chiếm nhà, anh tự hiểu lấy.”
Trương Trạch hít mấy hơi sâu, giọng dịu lại:
“Vợ à, đừng bướng nữa.”
Tôi vẫn kiên quyết:
“Tôi không bướng. Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Thấy tôi không lay chuyển được, anh ta quay sang nhìn mẹ tôi, rõ là định nhờ mẹ tôi khuyên.
Anh ta nói:
“Mẹ, mẹ khuyên Duệ Duệ giúp con đi, hôn nhân đâu phải trò đùa.
Không thể vì chút chuyện nhỏ mà nói ly hôn là ly liền như vậy.”
Mẹ tôi lại trợn mắt, mỉa mai đáp:
“Nếu anh không xem hôn nhân là trò đùa, thì sao lại làm ra cái trò đưa mẹ anh và hai đứa cháu tới đây khiến Duệ Duệ chịu ấm ức?
Ly hôn cũng tốt, Duệ Duệ khỏi phải chịu khổ trong nhà anh, cũng không làm chậm trễ chuyện cả nhà anh yêu thương đoàn kết.”
Anh ta còn định nói gì đó, thì điện thoại reo.
Là Lý Cầm gọi.
Trương Trạch từ chối hai lần, bà ta vẫn không buông, tiếp tục gọi.
Đến lần thứ ba, anh ta đành bắt máy.
Giọng Lý Cầm bên kia nghe gấp gáp:
“Trương Trạch! Sao con cứ tắt máy của mẹ vậy? Con đang ở đâu đấy?
Tiểu Bảo sốt rồi! Mau quay về đưa nó đi viện!”
Trương Trạch nhìn tôi, tôi cười khẩy:
“Về đi. Cháu trai anh bị bệnh, tôi không cản nhà anh phát huy tinh thần tương trợ đâu.”
Anh ta do dự một chút, nói:
“Anh đưa Tiểu Bảo đi bệnh viện xong sẽ quay lại với em.”
Rồi rời đi.
Tôi chưa từng trông mong gì chuyện anh ta quay lại, nhưng mấy tiếng sau, anh ta quả thật trở về.
Anh ta có đến hay không, tôi không quan tâm nữa rồi.
Nhưng Lý Cầm thì có.
Chẳng biết có phải trên đường Trương Trạch đưa Tiểu Bảo đi viện có cãi nhau với bà ta vì chuyện ly hôn không, mà sau khi anh ta quay lại chỗ tôi, Lý Cầm liền gọi đến chửi:
“Lâm Duệ! Cô chỉ mới phá cái thai thôi chứ có chết đâu!
Bây giờ Tiểu Bảo như vậy rồi, cô còn gọi Trương Trạch về, cô không có chút tình người nào à?”
Lúc đó tôi đang ăn, tiện tay bật loa ngoài.
Ba tôi ngồi bên cạnh nghe xong, nổi điên, mắng thẳng vào điện thoại:
“Con gái tôi đúng là chưa chết.
Còn con trai lớn của bà, chắc là chết rồi đấy!
Bà nuôi được đứa con không có tí trách nhiệm nào, còn có mặt mũi chê con gái tôi vô tình?
Bà thử nói thêm câu nào nữa xem tôi có đến bệnh viện xé xác bà không!”
Bà ta còn chưa kịp nói gì thêm, Trương Trạch đã giật lấy điện thoại, cúp máy luôn.
Anh ta cúi đầu nói với ba tôi:
“Ba, con xin lỗi. Mẹ con cũng chỉ vì Tiểu Bảo sốt tới 39,5 độ, lo quá nên mới lỡ lời. Ba đừng để bụng.”
Ba tôi chẳng thèm tha thứ, đuổi thẳng cổ:
“Trương Trạch! Anh thích làm thằng con ngu hiếu, mê muội nâng đỡ anh trai cũng được – nhưng tự đi mà làm, đừng kéo Duệ Duệ theo.
Nhà tôi không chào đón anh. Từ hôm nay, đừng bao giờ tới đây nữa!”
Trương Trạch nhìn tôi, tôi trả lời anh ta bằng một chữ:
“Cút.”
Nghĩ một lúc, tôi nói thêm:
“Thứ Hai mang đủ giấy tờ. Hẹn gặp ở cục dân chính.”
Thế nhưng đến thứ Hai, Trương Trạch vẫn không chịu ký đơn ly hôn.
Tôi lười dây dưa với anh ta, định trực tiếp khởi kiện ly hôn.
Kết quả, đợi đến khi tôi dưỡng sức xong, vừa đi hỏi thì được biết – dù nhanh nhất, kiện ly hôn cũng mất vài tháng, nếu bên nam không đồng ý thì còn lâu hơn.
Vì muốn ly hôn càng sớm càng tốt, tôi quay về.
Sau khi về nhà, tôi mạnh mẽ ra mặt, cho Lý Cầm ba ngày để dọn khỏi nhà Trương Trạch.
Nếu không dọn, đừng trách tôi ném hết đồ của bà ta ra ngoài – đến lúc đó mất mặt cũng không phải tôi.
Lý Cầm giờ cố tình gây chuyện với tôi, tôi đã dần nhìn rõ tâm lý của bà ta là thế nào.
Tôi đang ở cữ, bà ta thì ra sức phá rối.
Trong lời nói lời bóng đều ngầm ý:
Nếu tôi không muốn sống với con trai bà ta nữa, thì con trai bà ta thiếu gì cô gái tranh giành.
Bảo tôi đừng ảo tưởng mình là nhân vật to tát gì.
Lý Cầm lúc đầu hẳn tính thế này:
Nếu tôi đồng ý để bà ta và hai đứa cháu ở trong nhà Trương Trạch thì mọi việc êm đẹp.
Còn nếu tôi không đồng ý, vậy thì phá đám để tôi và Trương Trạch ly hôn.
Dù sao, Trương Trạch cũng đứng về phía bà ta.
Chỉ cần tôi ly hôn với Trương Trạch, bà ta liền nắm quyền kiểm soát hoàn toàn con trai mình.
Mãi đến khi tôi dứt khoát ép Lý Cầm phải dẫn hai “bảo bối cháu trai” dọn đi, bà ta tức tối mắng tôi không biết điều, lúc đó tôi mới biết:
Hóa ra trước khi kết hôn, mỗi tháng Trương Trạch đều gửi mấy nghìn cho Trương Viễn.
Sau khi kết hôn, cũng thỉnh thoảng vẫn tiếp tục.
Trong đầu óc Lý Cầm, anh em thì đứa mạnh phải giúp đỡ đứa yếu.
Nên bà ta dĩ nhiên thấy việc Trương Trạch nuôi anh trai là chuyện đúng đắn.
Mà Trương Trạch – dưới sự dạy dỗ bao năm – cũng quen với việc ngoan ngoãn nghe theo.
Nghe lời đến nỗi răm rắp làm theo mọi ý bà ta.
Lý Cầm còn mặt dày nói thẳng:
“Lâm Duệ, trước khi cưới cô, mỗi tháng con trai tôi đều đưa tôi ba ngàn.
Cưới cô xong, đưa tôi một chút tiền còn phải giấu giấu diếm diếm.
Cô tưởng chúng tôi quý cô lắm chắc?
Còn đòi đuổi chúng tôi ra ngoài? Tôi nói cho cô biết – đừng hòng!”
Bà ta nói rõ ràng, rành rọt:
“Nếu cô dám đại nghịch bất đạo mà vứt đồ chúng tôi ra khỏi nhà, tôi sẽ bảo con trai tôi ly hôn với cô!”
Câu này đúng là tôi cầu còn không được.
Chỉ cần tôi không muốn sống nữa, thì chẳng có chuyện gì tôi không dám làm.
Nên việc “đại nghịch bất đạo” kia, tôi làm ngay.
Ngay trong ngày, Lý Cầm bắt đầu màn ba bước quen thuộc: khóc – la – dọa chết.
Lần đầu trong đời tôi mới biết, một người khi điên lên có thể thật sự giống như bị tâm thần.
Sau khi Trương Trạch tan làm về nhà, Lý Cầm túm lấy cổ áo con trai, vừa khóc vừa gào đến xé họng:
“Lâm Duệ phá thai rồi, anh còn chưa hiểu ý cô ta là gì à?
Cô ta coi thường nhà chúng ta!
Coi thường đến vậy rồi, anh còn sống với cô ta làm gì?
Anh ly hôn không? Anh không ly hôn, tôi chết trước mặt anh cho mà xem!
Đồ con bất hiếu, cưới vợ rồi quên mẹ!”
Nói xong, bà ta thật sự bắt đầu đập đầu vào tường.
Trương Trạch sững người mấy giây, rồi vội nhào đến ôm lấy bà ta:
“Mẹ ơi! Mẹ làm cái gì vậy? Đừng như thế!”
Lý Cầm bị kéo lại, liền chỉ tay vào tôi, hỏi:
“Con rốt cuộc có ly hôn với nó không?”
Trương Trạch nhìn tôi – người đang thản nhiên đứng xem trò vui, lại nhìn sang mẹ mình đang gào khóc loạn xạ, đến lúc bà ta lại định đập đầu tiếp, anh ta vội ôm chặt bà:
“Ly! Ly! Ly hôn! Mẹ đừng như vậy nữa…”
Tôi liếc mắt xem thường cả hai người.
Đấy. Vậy là xong.
Tháng sau, tôi và Trương Trạch chính thức ly hôn.
Cả hai người đã đường ai nấy đi, vậy mà lúc bước ra khỏi cục dân chính, Trương Trạch vẫn không quên làm tôi buồn nôn một lần nữa.
Anh ta nói:
“Lâm Duệ, trước khi kết hôn em đâu phải người như vậy.
Tại sao sau khi cưới lại thay đổi hoàn toàn, không còn chút bao dung nào?
Dù sao đó cũng là mẹ anh, em cũng không thể dung nạp được bà.
Vậy sau này em lấy ai, chẳng lẽ không phải sống với mẹ chồng nữa sao?”
Tôi khoát tay:
“Đừng giở trò thao túng tâm lý kiểu PUA với tôi. Xin miễn nhé.
Tôi không có sở thích khổ dâm kiểu tự làm khó chính mình đâu.”
Nói xong, tôi quay đầu bước đi, không ngoảnh lại.
Tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra, sau khi ly hôn với tôi, dưới sự bóc lột của Lý Cầm, cuộc sống của Trương Trạch sẽ khốn khổ đến mức nào.
Quả nhiên, sau khi chúng tôi ly hôn, hai đứa cháu trở thành gánh nặng hoàn toàn của anh ta.
Vì cha anh ta giờ đã lớn tuổi, không đi làm được nữa, không kiếm được bao nhiêu tiền.
Thế nên toàn bộ tiền học, sinh hoạt phí, phí học năng khiếu của hai đứa con Trương Viễn – tất cả đều do Trương Trạch lo liệu.
Vì sao tôi biết?
Là do mẹ tôi, khi đang tám chuyện với mấy bà cụ dưới tầng lúc đi nhảy quảng trường, tình cờ nghe được.
Lý Cầm rất tự hào truyền thụ bí kí
p “huấn luyện con trai” cho các bà khác, còn vô cùng đắc ý khoe khoang:
Con trai út của mình bị bà ta dạy đến ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ đang giúp bà ta nuôi luôn hai đứa con của thằng con trai lớn.
Về chuyện này, tôi chỉ muốn nói một câu:
Đây là quả báo xứng đáng dành cho Trương Trạch.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét